Chương 15
“Ellie, cháu có nghĩ rằng”, dì Rachel rụt rè nói, “Có bác sĩ biết cách... biết cách cai cồn thuốc phiện cho dì không?”
Mất một phút Elissande mới nhận ra dì Rachel đã nói và một phút sau nữa mới hiểu được dì cô đang nói gì. Cô quay Dhỏi cửa sổ, nơi kô đang đứng chăm chú nhìn khu vườn, mà không nhìn thấy gì.
Dì Rachel ăn sáng trong căn phòng sáng sủa và xinh xắn của mình. Bà vẫn đang ăn trên giường. Chỉ sau vài ngày thoát khỏi Highgate Court, bà đã tự mình ăn được.
Buổi chiều hôm trước bà đã yêu cầu mở cửa sổ để đón tiếng chim hót. Tối hôm qua, sau bữa tối, bà đã rụt rè hỏi trong nhà có sẵn một mẩu sô-cô-la nho nhỏ nào hay không. Elissande không biết, nhưng bà Dilwyn vui vẻ thông báo với bà Douglas rằng, ông chủ là một người rất thích sô-cô-la Pháp và luôn có sẵn trong nhà. Biểu hiện của dì Rachel khi đặt mẩu sô-cô-la nhỏ vào miệng là một niềm vui thuần khiết đến mức Elissande phải quay đi để lau nước mắt.
Và buổi sáng hôm nay, khi Elissande bước vào phòng, dì Rachel đã nói, “Trông cháu thật xinh đẹp, cháu yêu”. Lần cuối cùng dì Rachel đủ khỏe để khen Elissande đã là tám năm trước, trước trận đấu quả cầu tuyết của ngày Giáng sinh định mệnh đó, trước cồn thuốc phiện.
Không nghi ngờ gì: dì Rachel đang hồi phục trên mọi phương diện. Quá nhanh. Nếu bà vẫn trì trệ và không có phản ứng, có lẽ sẽ không có mấy khác biệt. Nhưng để bà rơi lại vào vòng kìm tỏa của Edmund Douglas lúc này...
“Ellie? Cháu ổn không, Ellie?”
Elissande nuốt nghẹn. Cô tiến đến mép giường của dì Rachel và ngồi xuống. “Có lẽ cháu phải giấu dì đi thôi”.
Cái nĩa của dì Rachel rơi xuống. “Có phải là... là chú cháu...”
“Ông ta vẫn chưa ở đây, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian”. Bất chấp sự trấn an của chồng cô, Elissande đã bồn chồn cả đêm trên giường. “Nếu dì vẫn ở trong ngôi nhà này thì rất dễ tìm thấy dì. Cháu sẽ chọn cho dì một khách sạn. Dì sẽ ở cách đây vài phút đi bộ, cháu sẽ thường xuyên đến thăm dì hết mức có thể”.
Dì Rachel nắm lấy tay Elissande. “Cháu... cháu và ngài Vere sẽ ổn chứ?”
“Chúng cháu sẽ ổn. Chúng cháu không sợ ông ta”.
Mặc dù cô ước gì chồng cô biết sợ hơn một chút. Thật nguy hiểm khi đánh giá thấp Thú cô.
“Khi dì mặT đồ xong, cháu sẽ đưa dì đến một cửa hàng may quần áo. Chúng ta sẽ đi vào cửa trước và đi ra ở cửa sau, thuê một cỗ xe, và sau đó đi thẳng đến khách sạn Langham. Cháu sẽ mang đồ đạc của dì đến sau. Chúng ta sẽ giấu dì đi trước đã. Dì có nghe cháu không?”
Dì Rachel gật mạnh đầu.
“Tốt, bây giờ…”
Có một tiếng gõ cửa.
“Gì thế?” Elissande hỏi.
“Thưa cô chủ, thưa bà Douglas”, một người hầu đi vào, tay bưng một khay bạc. “Bà Douglas, có một quý ông tên là Nevinson đến tìm bà. Ông ta yêu cầu tôi đưa lá thư này trực tiếp cho bà. Và ông ta muốn biết khi nào bà ở nhà để gặp ông ta, thưa bà”.
Dì Rachel cứng người nhìn sang Elissande.
Elissande cầm lá thư và mở dấu niêm phong sáp trên phong bì.
Bà Douglas kính mến,
Tôi là thám tử Nevinson của đồn Cảnh sát Thủ đô, vì có chuyện khẩn cấp liên quan đến chồng bà, ông Edmund Douglas, tôi mong rằng bà sẽ gặp tôi ngay lập tức.
Đầy tớ của bà,
Nevinson
Elissande siết chặt tay thành nắm đấm. Có phải chú cô đã báo cảnh sát bám theo dì cô không?
Không, ông ta không có lý do gì để làm điều đó. Một người vợ hoàn toàn có quyền tự do đi đến London trong một tuần.
Thế thì đây phải là một mưu mẹo. Tay thám tử là một kẻ mạo danh, một con ngựa thành Troy được cử đến để phá vỡ sự phòng thủ của ngôi nhà này khi ông không thể đổ bộ vào bằng cách khác.
“Trước tiên hãy đưa lá thư này cho ông chủ và yêu cầu ông ấy đọT nó ngay lập tức”, cô nói với người hầu. “Sau đó đưa ông Nevinson vào phòng khách và tiếp đãi ông ta. Chúng tôi sẽ gặp ông ta ngay sau đó”.
Người hầu rời đi theo lời cô sai bảo. Dì Rachel siết lấy cánh tay Elissande.
“Cháu chắc không?” Dì Rachel run giọng hỏi.
“Cháu sẽ tiếp ông ta. Dì sẽ thưởng thức bữa sáng ở đây. Vere đang ở nhà và anh ấy sẽ không để dì bị bắt đi ngay dưới mũi mình”.
Cô cầu nguyện sẽ là như thế. Và khóa cửa phòng dì Rachel lại chỉ để đề phòng.
“Cám ơn vì đã gặp tôi, quý bà Vere”, Nevinson nói.
Ông ta mặc một bộ thường phục bằng len màu xanh lơ lịch sự, một người đàn ông vừa chớm tuổi trung niên, cặp mắt sắc sảo và hành động nhanh nhẹn - một nhà luật pháp tài giỏi và đáng tin cậy, và chính xác là một nghệ sĩ đầy tự tin cô sẽ thuê nếu cô muốn đánh cắp dì mình.
Cô khoác lên nụ cười hàng ngày. “Tôi có thể làm gì cho ông, thám tử?”
“Liệu tôi có thể hỏi rằng bà Douglas có tham gia với chúng ta không, thưa cô?”
“Bà Douglas không ở nhà. Nhưng tôi sẽ vui lòng chuyển lời nhắn đến bà ấy”.
Nevinson ngập ngừng. “Thứ lỗi cho tôi, thưa cô. Điều tôi định nói là một vấn đề cựT kỳ nhạy cảm. Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với bà Douglas được không?”
“Than ôi,” Elissande nói, vẫn mỉm cười, “Tôi e rằng không thể”.
Người đàn ông nhìn Elissande. “Sao lại thế, quý bà Vere?”
Elissande hắng giọng và nhìn quanh phòng khách với vẻ cường điệu. Sau đó cô thì thầm nói, “Ngài biết đấy, thưa ngài, vào thời điểm nào đó hàng tháng, bà ấy bị đau. Ôi, bà ấy rất đau. Ông có biết không bà ấy đang ở trong cơn đau đớn tồi tệ nhất”.
Nevinson rõ ràng không mong đợi câu trả lời chi tiết này. Ông ta đỏ lựng mặt và cố gắng lấy lại vẻ bình thản.
“Trong hoàn cảnh này, tôi rất cảm tạ nếu cô chuyển lời nhắn này cho bà Douglas”. Ông ta hắng giọng. “Tôi không muốn phải là người mang tin xấu, nhưng sáng nay ông Douglas đã bị bắt vì bị tình nghi giết người”.
Elissande chớp mắt. “Đây là một trò đùa phải không, thám tử?”
“Tôi xin lỗi, thưa cô. Không phải thế. Chúng tôi có đầy đủ chứng Tứ để tin rằng ông ta chịu tránh nhiệm về vụ sát hại một người tên là Stephen Delaney, một nhà khoa học phát minh ra phương pháp tổng hợp kim cương chưa được công bố mà chú Tô đã ăn cắp”.
Tại sao chú cô lại giết một người vì phương pháp tổng hợp kim cương khi ông ta nắm quyền khai khác một lượng lớn kim cương tự nhiên? Lời buộc tội này cực kỳ lố bịch. Đây hẳn là một âm mưu. Cô có thể giữ Nevinson trong phòng khách bao lâu nữa? Cô có thể nhắn cho chồng cô nhanh chóng đưa dì cô ra khỏi đây ngay lúk này được không?
Cô đang đổ mồ hôi lạnh. Cô nhất định không được hoảng loạn. Cô cần suy nghĩ rõ ràng và mạch lạc.
Gì thế? Có người đang hát ngoài phòng khách - một bài hát quen thuộc.
“Tôi có một Ton mèo nhỏ. Và tôi rất yêu nó. Nhưng tôi thích có một con chó hơn. Wow, wow, wow, wow”‘.
Cô phải giấu nụ cười khi chồng cô mở cửa và ló đầu vào. “Buổi sáng tốt lành, vợ yêu. Em đáng yêu làm sao, như mọi khi”, chồng cô líu lo.
Cám ơn Chúa! Cô chưa bao giờ hạnh phúc vì nhìn thấy anh như lúc này.
Ăn mặc Tẩu thả, tóc vẫn còn rối, ngài Vere quay sang vị khách của Elissande. “Và ông là thám tử Netherby phải không?” anh thốt lên với giọng ngạc nhiên.
“Nevinson, thưa ngài”.
Có phải cô nhìn thấy một cái nhăn nhó trên mặt Nevinson?
“Tôi biết mà!” Ngài Vere thốt lên, sải bướk vào phòng. “Tôi chưa bao giờ quên một khuôn mặt hay một cái tên. Ông là thám tử phụ trách vụ Huntleigh”.
“Vụ Haysleigh”.
“Thì tôi nói thế mà. Quý bà Haysleigh bị phát hiện là giả chết để thoát khỏi cuộc hôn nhân trước đó và kết hôn với ngài Haysleigh, và sau đó cô ta cố gắng giết người chồng đầu tiên khi anh ta tìm đến dinh thự Haysleigh”.
“Thưa ngài, đó sẽ là tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết của bà Braddon. Em trai ngài Haysleigh, anh Hudson, cố gắng đầu độc bà Haysleigh, rồi đổ tội giết người cho ngài Haysleigh để anh ta có thể thừa kế tước hiệu”.
“Thật ư? Tôi luôn nghĩ đó mới là tình tiết trong tiểu thuyết của bà Braddon”. Ngài Vere ngồi xuống và nhận một tách trà từ Elissande. “Cám ơn, vợ yêu. Nào, thám tử, tôi có ấn tượng là vụ Haysleigh đã được giải quyết nhiều năm trướk rồi mà”.
“Đúng thế thưa ngài”.
“Thế thì gặp ông ở đây thật lạ. Tôi không biết là chúng ta có chuyện để nói”.
Nevinson nghiến chặt răng. “Đừng sợ, thưa ngài. Tôi đến đây tuyệt đối vì công việc”.
“A, việc gì thế? Tôi đảm bảo với ông, tôi luôn cách xa bất cứ hoạt động khả nghi nào”.
“Tôi chắc chắn là thế, thưa ngài. Tôi ở đây để nói chuyện với bà Douglas về chồng bà ấy”.
Elissande thích thú quan sát chồng cô đùa cợt với Nevinson đến mức phải đến khi nghe thấy lời nhắc nhở về chú cô, cô mới đột nhiên nhận ra tầm quan trọng của việc đang xảy ra trước mắt cô.
Nevinson không phải một kẻ mạo danh. Ông ta là một thám tử thực sự, đến đây vì công việc nghiêm túc.
Và ông ta không nói dối cô.
Như để nhấn mạnh nhận thức đó, thám tử Nevinson nhắc lại với ngài Vere, gần như từng từ từng từ một, những gì ông ta đã nói với Elissande.
Chú cô, một kẻ giết người.
Đầu cô nổ tung thành từng mảnh bé xíu. Nó không phải một cảm giác tồi tệ: kỳ lạ và bối rối, nhưng không tồi tệ. Sẽ có một vụ tai tiếng khủng khiếp không thể tránh được. Nhưng niềm an ủi trong cơn bĩ Tực lớn lao làm sao. Chú cô đã bị bắt: Bây giờ ông ta không có khả năng buộk dì Rachel trở về với mình nữa.
Hơn nữa, một khi ông ta bị xét xử và kết tội, ông ta sẽ mục rữa trong nhà tù rất, rất lâu. Thậm chí có thể ông ta sẽ bị treo cổ. Elissande và dì Rachel sẽ tự do, tự do hoàn toàn và tuyệt đối.
Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy chồng cô nói, “Tất nhiên ông và người của ông được hoan nghênh đến dinh thự để lục soát từ đầu đến đuôi. Như thế có được không, vợ yêu?”
“Xin thứ lỗi?”
“Đó là mục đích chính mà thám tử Nevinson ghé thăm. Do ông ấy lịch sự thôi, vì đến lúc này anh tin rằng ông ấy không cần sự cho phép của chúng ta để lụk soát Highgate Court”.
“À, vâng, tất nhiên. Chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác”.
Nevinson cám ơn và đứng lên để ra về.
Cô đã phải ghim mình không phấn khích hét lên Dhi cô Thúc Nevinson một ngày tốt lành. Ngay khi ông ta rời khỏi, cô nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy chồng, sau đó chạy vụt lên tầng trên, nước mắt tuôn rơi, để báo với dì cô tin họ được giải thoát.
Lĩnh vực nghiên cứu khoa họT chính của Stephen Delaney đúng là quá trình tổng hợp kim cương nhân tạo, đã được mô tả đầy đủ trong tập tài liệu ngài Yardley gửi cho Holbrook - rõ ràng hồ sơ Vere đã đọc chỉ là một đoạn trích.
Trong lúc Vere ngủ gục vì rượu rum, Holbrook đã giải mã được mật mã sử dụng trong tập tài liệu của Douglas. Tối hôm qua, sử dụng chỉ dẫn của Holbrook, Vere đã giải mã những trang tài liệu đó, nội dung y hệt những ghi chép trong cuốn sổ lưu trú tại phòng thí nghiệm của Delaney. (Rõ ràng, Delaney đã tự ghi lại những thí nghiệm của mình trong một cuốn sổ tay; sau đó trợ lý của anh ta sao chép sang một Tuốn sổ khác và cất giữ cuốn thứ hai cách xa phòng thí nghiệm.) Vì thế mà ngay cả khi Douglas đã ăn cắp, và có khả năng chắc chắn là sau đó đã tiêu hủy cuốn sổ đầu tiên của Delaney, sự tồn tại của cuốn sổ thứ hai đã phơi bày mọi liên quan mật thiết và rõ ràng giữa tập tài liệu của Douglas với những nghiên cứu của Delaney.
Và thậm chí còn có một chứng cứ rõ hơn nữa: kó một dòng ghi chú viết trên lề một trang tài liệu Tủa Douglas, sau khi được giải mã là, Không nên giải quyết thằng khốn đó trước khi mình có thể thực hiện được phương pháp của hắn.