Mặt nạ hoàn hảo

Elissande nhìn thấy nó thật rõ ràng: Đảo Capri, hiện lên như thiên đường trên Địa Trung Hải. Cô đang đi bộ men theo những vách đá sừng sững, mái tóc tung bay trong gió, tay cô cầm một bó cẩm chướng dại. Không có âm thanh nào ngoài tiếng sóng và chim mòng biển, không có ai ngoài những người dân chài đang vá lưới xa xa ở bên dưới, và không có cảm giác nào ngoài cảm giác trong lành và thanh bình của sự tự so tuyệt đối và thuần túy.
Cô chỉ vừa kịp đỡ được dì cô khi bà ngã khỏi chiếc ghế trong nhà vệ sinh.
Đã hơn bốn tám tiếng đồng hồ kể từ khi dì Rachel đi vệ sinh lần cuối, ảnh hưởng của chứng liệt người. Elissande đã dỗ dành dì Rachel ngồi dậy trong khoảng mười lăm phút sau bữa trưa, trong lúc cô đọc to một đoạn trong cuốn sách hướng dẫn du lịch đến miền Nam nước Ý để giết thời gian. Nhưng nhờ vào cách đọc ít hấp dẫn của cô hoặc nhờ vào cồn thuốc phiện mà cô vẫn không thể tước bỏ của dì cô, dì Rachel đã thiu thiu ngủ và cái chậu bên dưới vẫn trống không một cách đáng lo.
Cô nửa kéo, nửa vác dì Rachel ra khỏi nhà vệ sinh. Người phụ nữ lớn tuổi trong vòng tay cô nặng hơn một bó củi một chút, với sức sống và sự linh hoạt cũng bằng khoảng đó. Một trong những tài năng của chú cô là phát hiện ra những người phụ thuộc mình không thích điều gì và đổ chúng lên đầu họ. Vì lý do đó mà váy ngủ của dì Rachel nồng nặc mùi đinh hương, mùi mà dì không thích.
Mùi mà dì đã không thích. Trong nhiều năm nay, dì Rachel gần như luôn ở trong trạng thái mơ màng của cồn thuốc phiện và ít nhận biết mọi thứ, miễn là bà uống thuốc đúng giờ. Nhưng Elissande vẫn quan tâm, cô mang cho bà chiếc váy ngủ không mùi lấy từ phòng mình.
Cô nhẹ nhàng đặt người dì lơ mơ ngủ xuống giường, rửa tay, rồi thay váy ngủ cho bà, và đảm bảo chắc chắn rằng dì Rachel nằm đúng bên. Cô cẩn thận ghi lại số giờ dì Rachel nằm mỗi bên: Chứng bệnh thối loét do nằm giường rất dễ xảy ra với những người nằm trên giường quá nhiều.
Cô dém chăn quanh vai dì Rachel và nhặt cuốn sách du lịch bị rơi xuống sàn trong lúc vội vã đỡ bà. Cô đã để mất dấu chỗ đang đọc. Nhưng điều đó không quan trọng. Khi đọc về thành phố Manfredonia [1] trên bờ biển Adriatic, được một anh hùng phát hiện trong Cuộc chiến thành Troy, cô cũng cảm thấy hạnh phúc như thế.
[1] Một thành phố thuộc tỉnh Foggia trong vùng des Puglia của Ý.
Cuốn sách bay khỏi tay cô, đập sầm vào bức tranh treo trên tường đối diện giường – bức tranh mà Elissande cố hết sức không bao giờ nhìn nó – và rớt bịch xuống sàn. Bàn tay cô bụm lấy miệng. Cô ngoái đầu về phía dì Rachel. Nhưng dì Rachel gần như không động đậy.
Elissande nhanh chóng nhặt cuốn sách lên và kiểm tra. Tất nhiên là có tổn thất: Trang sách cuối cùng đã rời khỏi bìa sau.
Cô khép cuốn sách lại và siết chặt nó. Ba ngày trước cô đã cầm lược chải đầu đập mạnh vào chiếc gương cầm tay. Hai tuần trước đó cô đã ngây người nhìn một hộp thuốc diệt chuột asen trắng mà cô tìm thấy trong tủ để chổi.
Cô sợ rằng cô đang từ từ đánh mất sự tỉnh táo.
Cô đã không muốn trở thành bảo mẫu của dì mình. Cô đã định bỏ đi ngay khi cô đủ tuổi để tìm kiếm một công việc ở nơi nào đó, bất cứ nơi nào khác.
Nhưng chú cô biết điều đó. Ông ta đưa những y tá đến, để cô thấy dì Rachel co rúm lại và gào khóc vì những phương pháp chữa trị ‘y học’ điên khùng của họ, để cô buộc phải bước vào, để lòng trung thành và biết ơn, và những điều tốt đẹp khác biến thành những xiềng xích liểng xiểng, xấu xí trói cô vào ngôi nhà này, vào sự khống chế của ông ta.
Cho đến khi tất cả lối thoát cô còn lại là vài cuốn sách. Cho đến khi ngày của cô quay vòng quanh sự đều đặn hay sự bất thường của dì cô. Cho đến khi cô quăng cuốn sách quý giá hướng dẫn đến miền Nam nước Ý vào một bức tường, bởi vì sự kiểm soát vượt khỏi tầm tay cô, thứ duy nhất cô có thể nương tựa, đang bị xói mòn dưới sức nặng của sự cầm tù.
Tiếng xe ngựa trên lối đi khiến cô túm lấy váy và chạy ào ra khỏi phòng dì Rachel. Chú cô thích thông báo sai ngày về cho cô: Trở về sớm để cắt ngắn sự ân xá nhờ sự vắng mặt của ông ta; về muộn hơn để đập tan hy vọng rằng có lẽ ông ta đã gặp được kết thúc xứng đáng nhất trong lúc đi xa. Và ông ta đã làm điều này trước đây: nói là đi xa mà thực ra chỉ là chạy xe quanh vùng rồi trở về nhà sau vài giờ, tuyên bố rằng ông ta đã thay đổi ý định bởi vì quá nhớ gia đình.
Cô vội vã đút cuốn sách hướng dẫn du lịch vào ngăn kéo để đồ lót trong phòng mình. Ba năm trước chú cô đã thanh lọc tất cả những quyển sách viết bằng tiếng Anh, ngoại trừ Kinh thánh và một tá cuốn sách tập hợp những bài thuyết giảng về dấu hiệu thịnh nộ của Chúa. Từ khi tìm thấy một vài cuốn sách ngẫu nhiên thoát khỏi sự thanh trừng này, cô đã canh giữ chúng với sự thận trọng sợ hãi của một con chim mẹ xây tổ giữa một bầy mèo.
Sau khi giấu kín cuốn sách, cô đến cửa sổ gần nhất nhìn ra lối đi. Lạ lùng thay, đỗ trước nhà không phải cỗ xe ngựa độc mã của chú cô mà là một cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần với hàng ghế bọc đệm màu xanh ngọc.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cô quay lại. Bà Ramsay, quản gia của Highgate Court đứng ở ngưỡng cửa. “Thưa cô, có quý bà Kingsley đến chơi”.
Các điền chủ và cha xứ địa phương thỉnh thoảng vẫn viếng thăm chú cô. Nhưng hầu như chưa bao giờ có phụ nữ đến thăm Highgate Court, vì dì cô nổi tiếng trong vùng là có sức khỏe đặc biệt mong manh và Elissande cũng nổi tiếng tương đương – nhờ vào những bình luận công khai có chiến lược của chú cô – là không thể rời giường bệnh của dì.
“Ai là quý bà Kingsley?”
“Bà ấy ở dinh thự Woodley, thưa cô”.
Elissande mang máng nhớ lại rằng dinh thự Woodley, cách Highgate Court hai dặm về phía tây bắc, đã được cho thuê một thời gian trước. Thế thì quý bà Kingsley là hàng xóm mới của họ. Nhưng không phải là một người hàng xóm mới sẽ gửi danh thiếp trước rồi mới đích thân đến thăm hay sao?
“Bà ấy nói có tình huống khẩn cấp ở dinh thự Woodley và mong cô đón tiếp bà ấy”, bà Ramsay nói.
Vậy thì quý bà Kingsley đích thực đã tìm sai người rồi. Nếu Elissande có thể làm gì cho bất kỳ ai, cô đã bỏ trốn với dì cô nhiều năm trước. Hơn nữa, chú cô sẽ không muốn cô tiếp khách mà không có sự đồng ý của ông ta.
“Nói với bà ấy là tôi đang bận chăm sóc dì của tôi”.
“Nhưng thưa cô, quý bà Kingsley đang quẫn trí”.
Bà Ramsay là một phụ nữ đúng đắn, trong suốt mười lăm năm làm việc ở Highgate Court, bà không hề chú ý là cả hai người phụ nữ trong nhà cũng khá quẫn trí – chú cô có biệt tài thuê được những người làm nhất định không chịu ngó nghiêng xung quanh. Thay vì ngẩng cao đầu và cư xử với một chút nghiêm trang, có lẽ đôi khi Elissande cũng nên bị cuốn hút trước những chuyện tầm phào.
Cô hít một hơi thở sâu. “Trong trường hợp đó, bà có thể đưa bà ấy vào phòng khách”.
Cô không có thói quen lánh xa những người phụ nữ quẫn trí.
Quý bà Kingsley gần như cuống hết cả lên khi thuật lại câu chuyện thảm họa chuột mang hơi hướm Kinh thánh. Sau khi kể xong, cô ấy cần đến cả một tách trà đen nóng trước khi màu xanh nhợt nhạt trên má tan dần.
“Tôi rất tiếc khi nghe khó khăn của cô”, Elissande nói.
“Tôi không nghĩ cô đã nghe đến phần tệ nhất”, quý bà Kingsley trả lời. “Cháu trai và cháu gái tôi đã đến chơi và mang theo bảy người bạn. Bây giờ tất cả chúng tôi không có lấy một chỗ để ở. Điền chủ Lewis đã có đến hai lăm người khách. Và nhà trọ trong làng thì chật kín, hình như sẽ có một đám cưới trong hai ngày nữa”.
Nói cách khác, cô ấy muốn Elissande đón tiếp chín – không, mười người lạ. Elissande kìm nén một tràng cười kích động. Yêu cầu như thế đối với bất kỳ người hàng xóm nào mới chỉ quen biết là quá nhiều. Và quý bà Kingsley không biết tí gì về việc cô ấy đang yêu cầu người hàng xóm cá biệt này nhiều như thế nào.
“Ngôi nhà của cô sẽ không sử dụng được trong bao lâu, quý bà Kingsley?” Đây có vẻ là một câu hỏi lịch sự.
“Tôi hy vọng nó sẽ ở được trong ba ngày nữa”.
Chú cô dự định sẽ đi vắng ba ngày.
“Tôi quả thực rất ngại khi nghĩ đến chuyện đặt vấn đề trực tiếp với cô như thế này, cô Edgerton, nhưng chúng tôi đã hết cách rồi”, quý bà Kingsley nói hết sức chân thành. “Tôi đã nghe rất nhiều về sự tận tụy đáng ngưỡng mộ của cô với bà Douglas. Nhưng chắc chắn là cô phải có những lúc cô đơn khi không có sự bầu bạn của bạn bè cùng trang lứa – và tôi đang có bốn quý cô trẻ thân thiện và năm quý ông trẻ đẹp trai.”
Elissande không cần bạn đồng trang lứa, cô cần tiền. Cô có rất nhiều con đường rộng mở cho chính mình – cô có thể trở thành một cô giáo, một người đánh máy, hay một người bán hàng. Cô cần một khoản tiền sẵn sàng để có thể thuê nhà và chăm sóc một người bệnh khi có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào thành công. Sao quý bà Kingsley không đề nghị cô một trăm bảng thay vào đó nhỉ?
“Năm quý ông đẹp trẻ đẹp trai, chưa kết hôn”.
Khao khát được cười thật to một cách kích động quay lại. Một người chồng. Quý bà Kingsley nghĩ Elissande muốn lấy chồng, khi mà hôn nhân lại là tai họa trong cuộc đời của dì Rachel.
Chưa bao giờ có một người đàn ông hiện diện trong tất cả những giấc mơ về tự do của cô; luôn luôn chỉ có mình cô, trong sự cô đơn tuyệt vời, hoàn toàn một mình cô.
“Và tôi chắc là chưa nhắc đến”, quý bà Kingsley tiếp tục, “rằng một trong những anh chàng trẻ ở chỗ tôi, thực ra, anh chàng đẹp trai nhất cũng ngẫu nhiên là một hầu tước?”
Trái tim Elissande đột nhiên đập thình thịch. Cô không quan tâm đến chuyện đẹp trai – chú cô là một người rất đẹp trai. Nhưng hầu tước là một người quan trọng, có quyền lực và những mối quan hệ. Một hầu tước có thể bảo vệ cô – trước chú cô.
Giả sử rằng anh ta kết hôn với Elissande trong vòng ba ngày – hoặc là một khoảng thời gian ngắn trước khi chú cô trở về.
Rất có thể, phải không? Rồi khi cô đón tiếp mười vị khách chú cô đã không mời, một hành động nổi loạn hiển nhiên cô chưa bao giờ dám làm như thế và bắt đầu thực hiện mục tiêu của mình sau đó thì sao?
Sáu tháng trước, vào ngày giỗ của Christabel, ông ta đã cất cồn thuốc phiện của dì Rachel. Trong ba ngày dì Rachel đã chịu đựng như một người buộc phải trải qua một cuộc phẫu thuật mà không có thuốc gây mê. Elissande, bị cấm đến gần dì Rachel, đã đấm vào chiếc gối trên giường cho đến khi không thể nhấc tay lên nữa, răng cô cắn vào môi đến rướm máu.
Tất nhiên, sau đó ông ta đã từ bỏ nỗ lực tách dì Rachel ra khỏi cồn thuốc phiện, một thứ quỷ ám mà ông ta đã đưa đến với dì. Ta không thể chịu được việc để bà ấy khổ sở thêm nữa, ông ta nói, trước sự hiện diện của bà Ramsay và một hầu gái. Và họ đã tin ông ta, không ai hỏi gì, không hề để tâm rằng chuyện này xảy ra không phải lần đầu tiên, lần thứ hai, hay thậm chí là lần thứ năm.
Vào bữa tối hôm đó, ông ta đã lẩm bẩm, Ít nhất bà ấy không nghiện cocain. Và Elissande, người thậm chí không biết cocain là gì, đã ớn lạnh đến mức phải dành cả đêm hôm đó co mình trước lò sưởi trong phòng ngủ.
Cơ hội thành công: rất nhỏ. Cái giá của thất bại: không hình dung nổi.
Cô đứng lên. Cửa sổ phòng khách có thể nhìn ra cổng dinh thự rất rõ ràng. Lần cuối cùng cô đi qua những cánh cổng kia đã nhiều năm rồi. Lần cuối dì cô tự mình rời khỏi dinh thự này ít nhất phải lâu gấp đôi.
Phổi cô hoạt động vất vả trong bầu không khí đột nhiên loãng ra. Bụng cô rất muốn tống bữa trưa ra ngoài. Cô siết chặt mép khung cửa sổ, choáng váng và đờ đẫn, trong khi quý bà Kingsley phía sau tiếp tục nói về sự lịch sự và thân thiện của những người khác, về việc họ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Sao nhỉ, Elissande thậm chí không cần phải lo lắng đến chuyện chuẩn bị đồ ăn cho họ. Nhà bếp của dinh thự Woodley, nhờ cách xa khỏi ngôi nhà, đã thoát khỏi sự viếng thăm của lũ chuột.
Elissande từ từ quay lại. Và sau đó cô mỉm cười, kiểu cười cô trao cho chú mình khi ông tuyên bố rằng, không, rốt cuộc ông sẽ không đi Nam Phi, khi cuối cùng cô đã tin rằng ông ta sẽ đi thật, sau nhiều tháng chuẩn bị mà cô đã chứng kiến bằng chính đôi mắt của mình.
Quý bà Kingsley nín bặt trước nụ cười này.
“Chúng tôi sẽ rất vui lòng được giúp”, Elissande nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui