Mặt nạ hoàn hảo

Cô xòe bàn tay, lần tìm chỗ gác tay của ghế. Nhưng cô chỉ chạm vào bàn tay anh ta: trần, ấm áp và đã chiếm cứ thành ghế. Cô giật tay lại. Cử động đó giật người cô ra sau áp vào ngực anh ta.
Cô đã sai; không phải cơ thể anh ta sẽ nhấn chìm cô, mà nó thực sự đã làm được như vậy. Cô đã bị anh ta bao quanh, bởi sự im lặng, nhưng vẫn hiện diện, trong khi cô bồn chồn và lóng ngóng, không thể coi sự tiếp xúc giữa họ là sự vô tư đùa cợt như những người khác vẫn làm.
Anh ta chạm vào cô lần nữa, bàn tay nắm cẳng tay cô, giữ cô ổn định. Thực ra là, đẩy phần thân trên của cô ra xa khỏi anh ta.
Có lẽ cuối cùng cô đã ngã vào ngài Frederick. Cô cảm thấy thế, anh có thể nghĩ rằng phải duy trì ý thức về lòng tự trọng và tính đúng đắn giữa những lúc thô tục vô nghĩa như thế này. Để giúp anh trong nỗ lực đó, cô đẩy mông về phía trước. Chỉ để gần như rời khỏi ghế. Cô vội vã lùi lại, thẳng vào người anh.
Lần này, cô thậm chí không thể thở dốc. Đằng sau mông cô anh đã, Chúa kính mến, anh đã...
Cứng.
Má cô bỏng rát. Cô không thể hiểu gì hơn nữa. Cô chết lặng tại chỗ: Cô không thể nghĩ, không thể nói, không thể nhúc nhích dù chỉ một cơ bắp để giải thoát mình.
Lần nữa, anh lại là người chịu trách nhiệm về tình huống này, nâng cô lên, và lần này, khi ngồi xuống, cô nhận ra mình ngồi trên lòng anh, phần nào tách khỏi phần cơ thể đã làm cô kinh ngạc.
Nhưng vẫn chưa đủ xa để thoát khỏi cảm giác cặp đùi mạnh mẽ của anh thật sống động dưới mông cô. Thật là, ý tưởng thoát khỏi sự rộn ràng này là của ai cơ chứ?
“Tôi... tôi phải làm gì bây giờ?” cô cầu cứu.
“Nói, ‘Ré lên, lợn con, ré lên’”, ai đó nói.
Cô không thể nói kiểu thế với người đàn ông sau lưng. Làm như thế trong những hoàn cảnh bình thường đã là kỳ cục. Trong tình huống này lại là sai lầm khủng khiếp. Cô sẽ phải đoán danh tính của anh ta mà không có manh mối nào.
Anh ta dường như khá cao, vậy là loại được anh Kingsley. Và gần như chắc chắn rằng anh ta không phải anh Wessex, người có nước hoa cologne luôn đi trước mình. Người đàn ông phía sau cô chỉ có mùi khói thuốc lá nhẹ và, thoang thoảng mùi kem cạo râu.
“Tôi nghĩ cô Edgerton thích được ngồi trên lòng con lợn này”, cô Beauchamp vừa nói vừa cười khúc khích.
Giọng cô Beauchamp rất gần, thực ra là ngay bên trái Elissande. Và bên phải cô Beauchamp phải là...
“Ngài Vere”, cô lẩm bẩm.
Và đứng lên ngay lập tức. Anh ta bắt đầu vỗ tay trước cả khi cô kéo chiếc khăn bịt mắt ra.
“Làm sao cô biết là tôi?” anh ta nói, vẫn vỗ tay, với một nụ cười cực kỳ ngây thơ đến mức lẽ ra nó phải thuộc về cô. “Tôi thậm chí còn chưa ré lên”.
“Giỏi đoán thôi”, cô trả lời.
Cô Beauchamp đã đúng: cô đã thích cảm giác kích thích, lạ lẫm, xấu hổ nhưng không hoàn toàn khó chịu lúc ngồi gọn trong lòng anh ta. Nhưng bây giờ cô đang bị cự tuyệt – bởi anh ta, bởi chính cô và bởi nhục vọng mù quáng của cơ thể cô.
Tuy nhiên, sự cự tuyệt đó không ngăn được những nhận thức mới về anh ta: mái tóc mềm mại khi cô buộc khăn bịt mắt cho anh ta, bờ vai rộng khi cô quay anh ta, thật mạnh khiến anh ta lảo đảo, cánh tay cơ bắp và rắn chắc khi cô ngăn anh ta không ngã vào cô.
Trò chơi tiếp tục, kết thúc một cách ầm ĩ và hào hứng vào lúc mười một giờ, với cô Beauchamp ngồi gọn gàng trong lòng ngài Vere và cả hai người cười như thể họ chưa bao giờ có một thời gian vui vẻ như thế.
Mười hai giờ rưỡi đêm, Elissande cuối cùng đã rời khỏi phòng của quý bà Kingsley. Quý bà Kingsley đã trượt chân khi họ cùng nhau đi lên cầu thang chính và Elissande đã đỡ được. Cô đã không than phiền gì, nhưng cô Kingsley đã lo lắng thì thầm với Elissande rằng dì cô mắc chứng bệnh đau nửa đầu và có lẽ cuộc chơi ầm ĩ trong buổi tối vừa rồi là quá sức đối với dì cô.
Vì thế Elissande và cô Kingsley đã ngồi cùng quý bà Kingsley cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ. Sau đó Elissande đưa cô cháu gái đang ngáp liên hồi về phòng. Bản thân cô cũng ngáp, khi cô đi về phía phòng dì Rachel ở đầu bên kia ngôi nhà.
Cô dừng lại trong lúc đang ngáp nửa chừng. Ai đó đang hát, vui vẻ léo nhéo điệp khúc hào hứng của một bài hát lố bịch.
“‘Cha sẽ không mua cho tôi một con chó! Một con chó! Cha sẽ không mua cho tôi một con chó! Một con chó! Tôi đã có một con mèo nhỏ. Và tôi rất thích nó. Nhưng tôi thích một con chó hơn. Wow, wow, wow, wow’”.
Cô rẽ qua góc nhà. Ngài Vere. Tất nhiên. Anh ta đang nhún nhảy, lắc lư và tựa mình vào bức tường ngay ngoài cửa phòng của dì Rachel.
“‘Chúng tôi thường có hai con chó nhỏ’”, anh ta hát, “‘Những chú chó nhỏ xinh đẹp đến thế. Nhưng cha bán chúng bởi vì chúng thường cắn tai nhau’”.
Cô vật lộn để tách răng ra. “Ngài Vere, làm ơn. Ngài sẽ đánh thức mọi người dậy đấy”.
“À, cô Edgerton. Thật thú vị khi gặp được cô, như mọi khi”.
“Muộn rồi, thưa ngài. Ngài nên đi nghỉ”.
“Đi nghỉ? Không đâu, cô Edgerton. Buổi tối hôm nay là để ca hát. Tôi hát không hay sao?”
“Ngài hát rất tuyệt. Nhưng ngài không thể hát ở đây”. Và ngài Frederick đang ở đâu mà không cứu cô vào lúc này?
“Vậy tôi có thể hát ở đâu?”
“Ngài nên ra ngoài nếu muốn hát”.
“Cũng được”.
Anh ta đi được một đoạn thì vấp chân và phải níu lấy cánh cửa phòng chú cô. Cô chạy ào đến và giật tay anh ta ra khỏi tay nắm cửa. “Ngài đang làm gì thế, ngài Vere?”
“Cánh cửa này lẽ ra phải mở ra ngoài nhà chứ nhỉ?”
“Tất nhiên là không, thưa ngài. Vì đây là phòng của chú tôi”.
“Thật ư? Xin lỗi. Tôi thường không mắc phải sai lầm như thế này, tôi đảm bảo với cô đấy, cô Edgerton. Bình thường tôi có khả năng định hướng không chê vào đâu được”.
“Ồ, phải thế không?”
“Cô có thể chỉ đường ra cho tôi không?” anh hỏi.
Cô hít sâu. “Tất nhiên. Hãy theo tôi. Và làm ơn im lặng cho đến khi chúng ta ra khỏi nhà”.
Anh ta không hát ầm lên, nhưng anh ta cũng không thực sự im lặng. Anh ta nói liên tục khi đi ngoằn ngoèo bên cạnh cô. “Tối nay chơi trò Ré như lợn con rất vui phải không?”
“Tôi chưa bao giờ có một thời gian vui vẻ hơn thế”.
“Và tôi sẽ luôn luôn trân trọng ký ức xúc động khi mông cô đặt trên lòng tôi”.
Cô không trân trọng ký ức phần cương cứng của anh áp vào mông cô và một luồng hơi nóng lan trên mặt, cô ghê tởm mình khi nhớ lại. Vì sao cô lại cảm thấy chút rung động đối với anh ta? Sự ngu ngốc quá mức của anh ta lẽ ra phải thể hiện rành rành qua sự đụng chạm, mà đáng lý không thể nhầm lẫn được như một cơn sốt, hay căn bệnh phong.
Cô bước nhanh hơn. Anh ta bắt kịp bằng cách nào đó. “Cô nghĩ vì sao mà ký ức mông cô trên lòng tôi lại đáng nhớ hơn so với người khác, như cô Melbourne chẳng hạn?”
Nêu có dấu hiệu nào cho cô biết rằng anh ta sẽ nóỉ chuyện thô tục trần trụi như thế, cô đã quay lại và đấm anh ta. Thậm chí có lẽ đá anh ta. Nhưng anh ta đang mải miết trong sự lãng đãng vốn đã quá đặc trưng, và làm thế sẽ giống như đánh một đứa bé hay đập một con chó.
“Vì mông tôi to gấp đôi mông của cô Melbourne”, cô nói giọng kèn kẹt.
“Vậy ư? Tuyệt vời. Sao tôi chưa bao giờ nghĩ như thế nhỉ?”
Họ đi đến cửa chính của ngôi nhà. Cô mở khóa và dẫn anh ta ra ngoài một đoạn. Lúc họ dừng lại, anh ta bắt đầu hát. Cô quay người bỏ đi.
“Không, không, cô Edgerton. Cô nhất định không được đi. Hãy để tôi biểu diễn cho cô”.
“Nhưng tôi mệt”.
“Thế thì tôi sẽ biểu diễn dưới cửa sổ phòng cô. Thế không lãng mạn sao?”
Cô thà chọc một vật nhọn vào tai. “Trong trường hợp đó, tôi sẽ ở lại đây và lắng nghe”.
Anh ta hát tràng giang đại hải. Đủ lâu để tiến hành một đám cưới theo đạo Hindu. Đủ lâu để một con sên trèo lên đỉnh Mont Blanc. Đủ lâu để lục địa Atlantis dâng lên và chìm xuống lần nữa.
Trời nhiều gió và lạnh, nhiệt độ khoảng bốn độ. Cô rùng mình trong chiếc váy mặc trong bữa tối mong manh, đôi vai trần và cánh tay cô có cảm giác như bị kim chích. Anh ta hát to và lạc điệu như đang say xỉn. Và ngay cả bầu trời đêm cũng âm mưu chống lại cô: không đổ mưa để buộc anh ta trở lại giường, và quá nhiều mây để cô có thể đề xuất ngắm trăng sao thay vì hát hò.
Bỗng nhiên anh ta dừng lại. Cô nhìn anh ta, ngạc nhiên. Cô đã chấp nhận khả năng rằng anh ta sẽ không bao giờ dừng lại. Anh ta cúi chào, gần như ngã lộn nhào vì hành động đó, và sau đó nhìn cô đầy mong chờ. Rõ ràng cô được chờ đợi để vỗ tay. Cô làm thế. Bất cứ điều gì để vứt bỏ anh ta.
Tiếng vỗ tay của cô khiến anh ta hạnh phúc và anh ta không ngần ngại nói với cô như thế. “Tôi thật vui mừng vì đã trở thành nguồn vui cho cô, cô Edgerton. Tôi sẽ ngủ ngon hơn khi biết rằng cuộc đời cô phong phú hơn và đẹp đẽ hơn vì giọng hát của tôi”.
Cô không đánh anh ta. Việc đó chắc chắn sẽ là căn cứ để cô được phong thánh một ngày nào đó, bởi vì bất kỳ người nào có lòng kiên nhẫn kém hơn một vị thánh sẽ gây tổn thương khủng khiếp cho anh ta vào lúc này.
Cô cùng đi đến cửa phòng anh ta, cẩn thận mở cửa cho anh ta.
“‘Chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon, chia tay quả là một nỗi đau ngọt ngào’”. Anh ta cúi chào lần nữa và đổ sang một bên, va rầm vào khung cửa. “Ai viết câu đó, cô có nhớ không?”
“Ai đó rất quen, thưa ngài”.
“Tôi cho là cô nói đúng. Cám ơn, cô Edgerton. Cô khiến buổi tối hôm nay trở thành một đêm không thể nào quên”.
Cô đẩy anh ta vào phòng và đóng cửa lại.
Dì Rachel đang ngủ, tất nhiên – cồn thuốc phiện giúp bà thoát khỏi cuộc đời. Thỉnh thoảng, và rất nhiều lúc gần đây, Elissande cũng bị quyến rũ bởi cồn thuốc phiện. Nhưng cô sợ vòng kìm tỏa của nó. Tự do là mục đích duy nhất của cô. Phụ thuộc khốn khổ vào một loại thuốc không phải là tự do, ngay cả khi không có chú cô nhăm nhe rút lại cái chai đó chỉ vì ý nghĩ nhất thời.
Cô vẫn còn một đêm và một ngày. Tự do của cô lúc này không gần hơn hai ngày trước là bao. Thực ra, nó xa hơn rất nhiều trong suốt những giờ choáng váng khi mà cô nhìn thấy ngài Vere nhưng lại không thể nghe hết những gì anh ta nói. Và ngài Frederick, ngài Frederick tử tế, tốt bụng, thân ái theo cách riêng của mình vẫn khó với tới như mặt trăng.
Ván bạc đặt-cược-tất-cả của cô có vẻ đã kết thúc thất bại. Cô không biết phải làm gì thêm nữa.
“Đi đi”, dì Rachel đột nhiên thì thầm.
Elissande đến gần giường. “Dì nói gì thế?”
Mí mắt dì Rachel rung rung nhưng không mở. Bà đang lẩm bẩm trong giấc ngủ. “Đi đi, Ellie. Và đừng quay lại”.
Khi Elissande mười lăm tuổi, cô đã bỏ đi một lần. Và đó chính xác là những gì dì cô đã thì thầm vào tai cô trước khi cô đi bộ năm dặm đến Ellesmere. Con đường rẽ ở Ellesmere dẫn cô đến Whitchurch. Đường ranh giới ở Whitchurch dẫn cô đến Crewe. Từ Crewe, cô chỉ còn ba giờ đồng hồ để đến London.
Tuy nhiên ở Crewe, cô đã gục ngã.
Cuối ngày cô đã trở về nhà, đi bộ đúng năm dặm để về đến Highgate Court nửa tiếng trước khi chú cô trở lại. Dì Rachel không nói gì. Dì chỉ khóc. Họ khóc cùng nhau.
“Đi đi”, dì Rachel lại nói, lần này yếu ớt hơn.
Elissande áp tay vào mặt. Cô phải suy nghĩ nhiều hơn. Cô không được để một trở ngại nhỏ bé như việc không có khả năng thu hút một lời cầu hôn ngáng đường. Chắc chắn Chúa đã không tạo ra một tai nạn chuột đối với quý bà Kingsley mà không vì cái gì.
Đầu cô ngẩng lên. Tối nay quý bà Avery đã nói gì? Bà ta bắt gặp một người đàn ông và một phụ nữ trần truồng trong trong tủ búp phê và họ phải kết hôn.
Quý bà Avery có thể bắt quả tang Elissande và ngài Frederick ở cùng nhau, trong tình trạng trần truồng. Và sau đó họ sẽ phải kết hôn.
Nhưng làm sao cô có thể làm điều này với ngài Frederick? Làm sao cô có thể cố tình gài bẫy anh? Chú của cô là người sở hữu tất cả sự xảo quyệt, tất cả sự nhẫn tâm và tất cả những mánh khóe. Cô chưa bao giờ muốn giống như ông ta.
“Ellie”, dì cô lẩm bẩm trong giấc ngủ phiền muộn. “Ellie. Đi đi. Đừng quay lại”.
Trái tim Elissande thít chặt. Rõ ràng một đời sống dưới sự kiểm soát của chú cô đã khiến cô không thể không nhuốm bẩn. Bởi vì cô có thể làm được. Cô có thể làm điều này với ngài Frederick. Cô có thể sử dụng anh để cứu chính mình và dì Rachel.
Và cô sẽ làm.
Từ trong phòng mình, Vere quan sát cô Edgerton trở về phòng riêng. Sau khi ánh sáng dưới cánh cửa phòng cô biến mất, anh đợi thêm năm phút trước khi bước ra hành lang, gõ một tiếng vào cửa phòng quý bà Kingsley khi đi ngang qua.
Bà Douglas đang ngủ. Anh mở khóa bức tranh và đẩy nó sang một bên. Quý bà Kingsley đến kịp lúc để cầm đèn trong khi anh cạy lại khóa cánh cửa ngoài của ngăn bí mật - anh đã bảo Nye khóa ngăn bí mật trước khi bỏ đi, nếu không bức tranh sẽ không đóng khít lại.
Lần này, anh chỉ mất một phút để mở khóa. Quý bà Kingsley đã đứng gác cho Nye trong khi Vere giữ Elissande ở xa, cô đã có mã số của ổ khóa. Cô quay số và kéo cửa trong ra.
Và việc này thật đáng để mất công.
Bên trong ngăn chứa bí mật là tài liệu chứng minh quá khứ thất bại của Edmund Douglas. Mỏ kim cương là hợp pháp. Nhưng sau gia tài đáng nể tìm thấy ở Nam Phi, những cuộc đầu tư làm ăn tiếp theo nhằm nhân lượng tài sản mới tìm thấy lên đã không có thành công nào mà toàn thất bại nặng nề.
“Ôi Chúa tôi, ông ta là người ưa chuốc khổ vào thân, phải không?” quý bà Kingsley kinh ngạc.
Đúng thế và điều này không hợp lý đối với Vere. Tại sao Douglas tiếp tục bám trụ những vụ đầu tư này? Sau năm hoặc bảy lần thất bại, một người đàn ông không phải sẽ nhận ra rằng anh ta đơn giản chỉ là một gã may mắn tìm được một mỏ kim cương và cần dừng việc cố gắng đoạt lại may mắn chớp nhoáng đó hay sao?
“Nếu anh tính tổng thiệt hại, có lẽ ông ta đang nợ nần chồng chất ấy chứ”, quý bà Kingsley phấn khích thì thầm. “Thấy không, ông ta cần tiền. Đó là động cơ chúng ta đang tìm”.
Thứ làm quý bà Kingsley phấn khích hơn nữa là một tập hồ sơ viết bằng mật mã, một loại mật mã phức tạp hơn nhiều so với loại chỉ chuyển đổi vòng quanh những chữ cái.
Nếu cho rằng Edmund Douglas đã viết lại những bí mật của mình bằng mật mã, thì ông ta thực sự phải viết lách rất thông thạo. Càng biết về Douglas, Vere càng thấy người đàn ông này không giống với vẻ bề ngoài. Ngôi nhà khiêm tốn, diện mạo thanh lịch, chữ viết tao nhã, không kể đến giọng nói đầy giáo dục, cách nói của cháu gái ông ta không hề có dấu hiệu của những bến tàu Liverpool. Một gia tài ở Nam Phi thực sự có thể thay đổi một người đàn ông nhiều đến như thế hay sao?
“Một trăm bảng để khẳng định rằng tất cả chứng cứ chúng ta cần đã ở đây”, quý bà Kingsley nói.
Vere gật đầu. Anh sờ tay xung quanh ô bí mật. Chà, họ vẫn chưa khám phá hết bí mật. Có một đáy giả.
Ngăn dưới đáy giả chỉ chứa một chiếc túi nhỏ có dây rút ở đầu. Vere mong nó chứa đầy kim cương, thay vào đó anh chỉ thấy một món đồ trang sức hoàn chỉnh.
“Cũng bình thường, đúng không?” quý bà Kingsley hỏi, sờ nhẹ vào chiếc vòng cổ bằng đá hồng ngọc. “Tôi cho là mọi thứ bên trong nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một nghìn bảng”.
Hình ảnh cô Edgerton đột nhiên đến với anh, cô Edgerton với cái cổ trống không, cổ tay trống không, và những ngón tay trống không. Anh chưa bao giờ nhận ra điều này trước đây, nhưng cô không đeo một món đồ nữ trang nào, kể cả một chiếc trâm cài đầu chạm trổ. Một điều kỳ quặc khác thường đối với cô cháu gái của một ông chủ mỏ kim cương.
Tuy nhiên, khi anh trả lại chiếc túi vào ngăn bí mật, anh nhận ra rằng anh đã sai lầm. Còn một thứ khác trong ngăn, một chiếc chìa khóa nhỏ xíu, chiều dài ngắn hơn ba centinmet, với rất nhiều khấc dọc xương sống mảnh như một cái tăm.
Quý bà Kingsley đưa chiếc chìa khóa ra trước ánh đèn. “Nếu đây là chìa ột ổ khóa, thì tôi có thể bẻ đôi cái ổ khóa đó bằng tay không”.
Họ để lại mọi thứ ngoại trừ bộ hồ sơ mật mã hóa mà quý bà Kingsley muốn giữ.
“Cô sẽ mang nó đến London vào buổi sáng chứ?” Vere thì thầm, phớt lờ giọng nói kiệt sức của mình.
“Tôi không thể để tất cả khách khứa ở lại và bỏ đi trong tám tiếng. Và tốt nhất anh cũng không nên làm thế. Nếu không Douglas dứt khoát sẽ nghi ngờ anh nếu ông ta phát hiện ra nó bị mất trước khi chúng ta có thể trả lại về ngăn bí mật”.
Cô bỏ đi với tập hồ sơ. Vere đóng và khóa ngăn bí mật lại. Khi anh đẩy bức tranh trở lại đúng chỗ và đóng chốt, anh quay lại và chết lặng.
Khi đến kiểm tra dì mình, cô Edgerton chắc chắn đã thêm than vào lò sưởi. Trong ánh lửa, bà Douglas đang nằm mở to mắt, và nhì trừng trừng vào anh.
Bất kỳ một người đàn bà nào khác hẳn sẽ gào lên. Nhưng bà ta vẫn im lặng đến kỳ lạ, thậm chí ngay cả khi đôi mắt bà ta chứa đầy nỗi kinh hoàng.
Vere thận trọng di chuyển, nhích từng tí một về phía cửa. Bà ta nhắm mắt lại, cả người run rẩy.
Anh hít một hơi thật sâu, lách ra khỏi cửa, và lắng nghe. Nếu bà Douglas khôi phục lại giọng nói và hét lên, bây giờ bà ta sẽ làm thế. Cầu thang của người làm ở ngay gần, anh sẽ thoát theo lối ấy để tránh bị những vị khách khác bắt gặp khi họ nghe thấy tiếng thét khủng khiếp đó.
Nhưng không có âm thanh nào đến từ bà Douglas, không một tiếng thở hổn hển, không một tiếng thở khò khè, thậm chí không cả một tiếng thì thầm.
Anh đi về phòng, lòng bồn chồn không yên.
Chiếc đồng hồ đứng bằng đồng điểm ba tiếng chuông vang lên trong không gian đen tối, tĩnh lặng.
Luôn luôn là ba giờ.
Lan can bằng đồng giả vàng lạnh ngắt. Cây cọ cao cha anh vô cùng tự hào giờ như bóng ma với những cánh tay dài đu đưa. Một chiếc lá cào xước mu bàn tay anh. Anh rùng mình sợ hãi.
Nhưng anh vẫn đi xuống, dò dẫm từng bước một. Chân cầu thang có ánh sáng mờ mờ. Anh bị lôi kéo đến đó như một đứa bé chập chững đi đến một giếng nước sâu.
Trước tiên anh nhìn thấy bàn chân của bà, hai bàn chân thon thả trong đôi giày khiêu vũ xanh lơ. Chiếc váy mờ ảo, hơi óng ánh trong ánh sáng không biết đến từ nơi nào. Một cánh tay, đi găng tay trắng dài qua khuỷu tay, nằm ngang trên nửa thân người trên của bà.
Chiếc khăn choàng trắng cuốn lỏng lẻo quanh vai. Kiểu tóc của bà đã bị hỏng, những chiếc lông và kẹp cắm lộn xộn trong búi tóc rối bời. Chiếc vòng cổ có năm sợi dây bằng đá sapphire đáng ghen tị đã tự lật ngược và bây giờ đang nằm trên miệng và cằm bà như một cái khóa miệng bằng châu báu.
Sau đó, và chỉ sau đó, anh mới chú ý rằng cổ bà đã gãy gập lại.
Bụng anh nhộn nhạo muốn nôn. Nhưng bà là mẹ anh. Anh với tay để chạm vào bà. Mắt bà đột nhiên mở ra, đôi mắt trống rỗng nhưng tê liệt vì khiếp sợ. Anh giật lùi lại, gót chân anh mắc vào bậc đầu tiên của cầu thang, và anh ngã xuống.
Xuống, xuống, xuống...
Vere bật dậy trên giường, thở hổn hển. Giấc mơ tái diễn theo định kỳ, nhưng chưa bao giờ giống như thế này. Bằng cách nào đó anh đã mang cặp mắt hãi hùng của bà Douglas vào trong cơn ác mộng cũ.
Cửa phòng anh mở ra. “Ngài ổn chứ, ngài Vere? Tôi nghe thấy tiếng ồn”.
Cô Edgerton, một hình bóng mơ hồ ở ngưỡng cửa.
Trong giây lát anh bị mắc kẹt trong khao khát điên rồ muốn có cô bên cạnh anh, bàn tay cô vuốt ve cằm anh, nói với anh rằng đó chỉ là một giấc mơ. Cô sẽ dỗ dành anh nằm xuống, dém chăn cho anh, và mỉm cười...
“Ồ, không, trời, không, tôi không ổn!” Anh nói khó khăn. “Tôi ghét giấc mơ đó làm sao. Cô biết giấc mơ đó mà, cô đang đi lên đi xuống tìm một cái nhà vệ sinh và không tìm thấy cái nào ở bất cứ đâu trong ngôi nhà này - không có bô và thậm chí không có một cái thùng phù hợp. Và mọi phòng đều chật cứng, và cả ngoài vườn, bãi cỏ, và... Ôi, Chúa lòng thành, tôi hy vọng tôi đã không...”
Cô phát ra một âm thanh tắc nghẹn.
“Ồ, tạ ơn Chúa”, anh tiếp tục. “Chăn đệm của cô an toàn. Nhưng nếu cô thứ lỗi cho tôi, tôi phải…”
Cánh cửa đóng lại một cách dứt khoát.
Vào buổi sáng, mọi người đánh xe đến dinh thự Woodley để nhìn đống chuột chết kinh tởm. Người bắt chuột, cùng với vài con chó bắt chuột kiệt sức, một cuộc săn lùng đáng hài lòng và một giọng nói khó hiểu, hãnh diện xoắn lấy hàng ria mép đen dày đặc khi anh ta tạo dáng trước máy ảnh của ngài Frederick, để làm kỷ niệm cho dịp này.
“Người làm của tôi đang dốc sức làm việc”, quý bà Kingsley nói với Elissande. “Có rất nhiều việc phải làm, nhưng họ đảm bảo với tôi rằng ngôi nhà sẽ ở được vào ngày mai. Tôi hứa với cô chúng tôi sẽ rời đi ngay khi đó”.
Elissande nhìn thấy chữ viết trên tường. Không còn thời gian nữa. Điều gì đó phải xảy ra.
Cô phải làm điều gì đó.
Phải tự cứu mình trước khi trời cứu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui