Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Đỉnh Vân sơn quanh năm mây phủ, đỉnh núi mờ ảo luôn luôn là nơi tôn sùng, là giấc mộng của rất nhiều người. Mỗi ngày có rất nhiều người lên núi, với mong muốn lên đến đỉnh, nhưng đến nay vẫn chưa có một người nào thành công.

Di Á năm thứ 10036, trấn nhỏ cách chân Vân sơn không xa có rất đông người tụ tập, trấn nhỏ vốn tĩnh mịch giờ phút này lại náo nhiệt vô cùng, du khách từ khắp nơi không ngừng đổ xô đến đây.

“Ảnh hưởng của Lam tộc có vẻ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta.” Quân Mặc Li tì hai tay lên lan can của tầng hai khách điếm, nhìn xuống dòng người nhộn nhịp náo nhiệt phía dưới mà cảm thán.

“A a, một gia tộc tồn tại cả nghìn năm, sức ảnh hưởng làm sao mà nhỏ được.” Quân Dạ Hàn đứng ngay sau lưng hắn, cười khẽ nói.

Quân Mặc Li quay đầu, chống lại đôi mắt thâm tình của Quân Dạ Hàn, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp.

“Vậy hôm nay, chúng ta có nên đi xem gia tộc thần thánh kia một chút không, quân phụ của ta?”

Quân Dạ Hàn mỉm cười, cầm con mèo đen trong tay ném ra ngoài cửa sổ, chớp mắt, con mèo biến thành hình bạch hổ, đứng vững trong không trung. Quân Dạ Hàn vòng tay ôm lấy eo Quân Mặc Li, bay người ngồi lên lưng bạch hổ.

Thánh thú đạp không khí bay vọt về phía đỉnh núi, Quân Mặc Li nhàn nhã ngồi tựa lưng vào người Quân Dạ Hàn, ngắm nhìn cảnh sắc bay nhanh xung quanh. Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn ở phía sau.

“Mặc Li không biết quân phụ cũng sẽ là người thích phô trương như vậy.”

Nhìn đôi mắt có chút trêu trọc của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vòng hai tay quanh eo hắn, ánh mắt nhìn hắn đầy ôn nhu, sủng nịnh.

“Chỉ cần Li nhi thích là được rồi.”

Quân Mặc Li cúi đầu, cười khẽ một tiếng rồi lại nhìn về phía trước, ngọn núi cao ngất ngày càng gần, một cung điện rộng lớn, cao quý xa hoa cũng dần hiện ra trước mắt.

Quân Dạ Hàn, ngươi yêu ta lớn hơn so với ta yêu ngươi rất nhiều.

Tình yêu của chúng ta nếu vẫn tiếp diễn như thế vậy, sẽ đi đến cảnh giới nào đây…

Quân Dạ Hàn nhìn biểu tình của Quân Mặc Li, vòng tay ôm chặt hắn hơn một chút, môi kề sát bên tai của hắn, thanh âm mềm nhẹ vang lên, vô cùng kiện định lại chấp nhất.

“Khi linh hồn ta còn tồn tại, thì trái tim yêu ngươi cũng còn tồn tại.”

“A a…” nghe thấy lời nói của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cười khẽ ra tiếng, tiếng cười cứ lớn dần lớn dần, gió thổi đến, mang theo tiếng cười bay thật xa.

Tình yêu của đế vương, là tình yêu vĩnh hằng. Quân Dạ Hàn, ngươi không được phép quên đi lời hứa hẹn hôm nay….

Một toà cung điện vô cùng cao quý to lớn được xây dựng ngay trên đỉnh Vân sơn. Lúc này, từ trong điện đang không ngừng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ cùng tiếng đàn thanh linh.

Lam Thánh Âm đứng ở ngay cửa chính của đại sảnh, không ngừng ngóng nhìn những con thánh thú đang bay đến, nhưng khi thấy rõ người ngồi trên lưng chúng, thì trong mắt y lại hiện lên sự thất vọng.

“Thỉnh an Thánh tử.” Mộ thanh niên trẻ tuổi mặc y phục màu vàng bước xuống từ một con kỵ thú cao cấp, đi đến trước người Lam Thánh Âm vấn an.

“Tần công tử, nghi thức sắp bắt đầu, thỉnh Tần công tử đến hậu điện chờ.” Lam Thánh Âm ý bảo một người hầu bên cạnh đưa vị Tần công tử này đến đại điện.

Tần Uấn tuy rằng không muốn rời đi một cách đơn giản như vậy, nhưng gặp thái độ không yên của Lam Thánh Âm nên đành phải nghe theo rời đi.

Một con thánh thú màu trắng từ xa bay lại, hào quang thuần trắng bao quanh thân thú. Khi thánh thú bay lại gần hơn, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên lưng thú có bóng dáng hai người.

Lâm Thánh Âm khi nhìn thấy thành thú bay đến thì vô cùng kinh hỉ, nhưng khi nhìn thấy trên lưng nó có hai người, thì cảm giác hân hỉ trong phút chốc tan biến.

Quân Dạ Hàn vòng tay ôm nhẹ lấy eo của Quân Mặc Li bước xuống người thánh thú, đôi mắt đen láy vẫn luôn luôn nhìn Quân Mặc Li không rời, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng sửa lại chiếc mũ trùm lụa mỏng mới chụp lên đầu Quân Mặc Li cùng vạt áo dài của hắn.

Quân Mặc Li cũng tuỳ ý Quân Dạ Hàn muốn làm gì thì làm, đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào khuôn mặt chuyên chú của Quân Dạ Hàn cũng dần dần bị nhiễm sự ôn nhu, khoé miệng hắn cong lên.

Nhìn hai người kia không hề để ý đến người xung quanh mà thân thiết với nhau, đôi mắt Lam Thánh Âm dần ảm đạm xuống.

“Quân thượng tự mình giá lâm Lam tộc, Lam Thánh Âm xin cung nghênh ngài.” Lâm Thánh Âm bước lên, đánh vỡ hình ảnh tốt đẹp kia.

“Uhm.” Quân Dạ Hàn vẫn chưa quay đầu lại, chỉ ứng một tiếng, ngón tay vẫn chuyên chú vuốt phẳng vạt áo của Quân Mặc Li.

“Như vậy là được rồi.” Quân Mặc Li nhẹ giọng nói, ý bảo không cần sửa sang thêm nữa.

“Ta muốn trao cho Li nhi những điều tốt nhất, nên cho dù chỉ là một cái vạt áo cũng không thể có chỗ lỗi.” Quân Dạ Hàn cũng chỉnh chỉnh lại mấy sợi tóc màu lam lộ ra bên ngoài của Quân Mặc Li, nhìn thấy người trước mắt đã vô cùng hoàn hảo, mới hài lòng mà thu tay lại.

“Thánh tử, mời dẫn đường.” Quân Dạ Hàn lúc này mới quay sang nhìn Lam Thánh Âm.

“Vâng.” Lam Thánh Âm gật đầu, vì dẫn đường mà quay người đi trước, đôi mắt u ám thỉnh thoảng lại chớp chớp, không biết đang nghĩ gì.

Quân Dạ Hàn cầm lấy tay Quân Mặc Li, đi ngay phía sau Lam Thánh Âm. Quân Mặc Li thì để ý đến ánh mắt kinh dị của mấy người xung quanh, lại nhìn bàn tay của Quân Dạ Hàn đang gắt gao nắm chặt tay mình, trái tim sau ngàn năm bị chìm lắng lúc này dần dần trở nên ấm áp.

Quân Dạ Hàn, vì ta ngươi có thể vứt bỏ cả thân phận đế vương, không để ý đến ánh mắt của thế nhân, chỉ chú tâm làm ta có thể có được những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian. Nhưng ngươi lại không biết, trong mắt ta, thứ cao quý nhất, tốt đẹp nhất trên thế gian này, chỉ có mỗi mình ngươi.

“Quân thượng, nơi phía trước chính là thánh điện.” Lam Thánh Âm ngừng bước, nhìn về phía Quân Dạ Hàn.

Quân Dạ Hàn gật gật đầu, bàn tay nắm tay Quân Mặc Li cũng chưa từng buông lỏng, cùng hắn đi về hướng thánh điện.

“Quân thượng, thánh điện chỉ có quân vương cùng với người Lam tộc mới được phép tiến vào. Còn vị công tử này….” Lam Thánh Âm đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, ngăn trở bước chân của hai người.

“Thiên hạ của trẫm, cũng là thiên hạ của hắn.” Quân Dạ Hàn lạnh lùng nhìn Lam Thánh Âm, không chút nào để ý nói ra suy nghĩ của mình.

“Phốc….” khuôn mặt của Lam Thánh Âm khoảnh khắc tái nhợt, làm Quân Mặc Li không nhịn được mà phụt cười ra tiếng. “Quân phụ, sao ngài lại doạ sợ người khác như vậy.”

“Mặc Li chẳng lẽ lại nghĩ lời của ta là giả hay sao?” Quân Dạ Hàn ôn nhu mà nắm chặt tay của Quân Mặc Li hơn, cũng hoàn toàn không hề để ý đến Lam Thánh Âm ngây ngốc ở một bên, cùng đi vào trong thánh điện.

Cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, trong mắt Quân Mặc Li hoàn toàn là ý cười.

Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li bây giờ ai cũng sẽ không tin, nhưng tuyệt đối sẽ tin tưởng ngươi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui