Ánh mắt của người kia nhìn lướt qua gương mặt sợ hãi của Từ Uyển Linh. Cô bước vội xuống xe, run rẩy hỏi: “Anh là ai? Sao lại chặn xe của tôi?”
Người đàn ông kia tiến đến phía trước, còn cô thì lùi lại. Đêm tối, cô không thấy rõ người đó như thế nào, chỉ thấy thân hình mập tròn, đôi mắt xếch đáng sợ. Trong đầu cô lại có những đoạn ký ức chạy qua, mơ hồ, không rõ ràng.
Uyển Linh đưa tay ôm đầu, chân không ngừng lùi về sau, miệng lầm bẩm: “Đừng, đừng động vào tôi…” Màn đêm trước mắt cũng giống như trong tâm trí cô, một mảng đen tối không có ánh sáng.
Người đàn ông to béo kia vẫn bước đều về phía cô, giọng cười vang lên ghê rợn trong đêm. Uyển Linh liếc nhìn xung quanh, cô cố tìm một vật nào đó để phòng vệ, nhưng xung quanh chỉ là những thân cây cao to. Gã tiến lại gần cô hơn, Uyển Linh đưa tay nắm lấy một cành cây khô gần đó, vung tay đánh vào mặt người đàn ông kia. Gã hét lên một tiếng rồi ôm mặt cúi gập người xuống.
Không chần chừ một giây nào, Uyển Linh vội vàng chạy đi. Khung cảnh này quá quen thuộc, cũng màn đêm bao quanh, cũng cây lá, và cũng là trận đuổi bắt. Cô không nhớ mình đã thấy cảnh này ở đâu, nhưng dường như, cô chính là nhân vật chính trong chuỗi phim cô đang cố gắng nhớ trong đầu.
Có tiếng người ở phía trước, Uyển Linh định kêu cứu, thế nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói câu nào, miệng cô đã bị bịt kín lại. Bàn tay to thô ráp bịt kín cả mũi và miệng khiến cô không thể nào hít thở. Người nào đó lôi cô đi, tránh xa nơi có người ở phía trước.
Đến một nơi mà gã cho là an toàn, gã đẩy cô ngã xuống đất. Đôi mắt ánh lên sự thèm khát nhục dục. Cô sợ hãi co người lại, định kêu cứu thì một con dao lạnh ngắt kề vào cổ, ánh mắt gã thách thức nhìn con mồi của mình.
Uyển Linh nuốt nước bọt, liếc nhìn gã: “Cầu xin anh tha cho tôi. Anh muốn tiền tôi có thể đưa hết cho anh…” Còn chưa nói hết câu, gã ta lại kề sát con dao lạnh vào cổ cô, miệng rầm rì nói trong kẽ răng: “Mày im đi. Tao không cần tiền. Thứ tao muốn còn nhiều hơn vậy nữa, mày hiểu mà…”
Giọng nói đùa cợt phát ra từ miệng của gã, từng chữ phát ra lại phả vào cổ cô một luồng hơi nóng khiến cô cảm thấy ớn lạnh, khắp người run rẩy. Nhận thấy gã không đề phòng, cô toan đứng lên định bỏ chạy thì tay gã lại kéo cô xuống, lần này không còn nhẹ nhàng nữa. Cô bị gã kéo, mất cân bằng nên ngã nằm xuống nền đất, gã nhân cơ hội liền đè áp người lên cô. Cơ thể nặng nề cùng mùi mồ hôi của gã khiến cô muốn ói, đường hô hấp như bị chặn lại bởi vật thể nặng nề phía trên.
Cô dãy dụa, la toáng lên “Cứu tôi vớ”, vừa kêu xong, cô đã nhận được một cái tát đau đến ngất đi từ gã.
“Con điếm này, mày kêu cái gì. Ngoan ngoãn cho tao.” Rồi bàn tay thô bỉ đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cô.
Sau khi bị tát một cú trời giáng, Uyển Linh trở nên mơ màng, cô biết có người đang vuốt ve gò má mình, rồi bàn tay ấy từ từ trượt xuống cổ, lướt qua nơi căng tròn no đủ kia.
Ngay lúc cô tưởng mình đã xong rồi, thì cô nghe gã đó “hự” một tiếng. Uyển Linh mơ màng cố mở mắt ra, chỉ thấy gã mập kinh tởm kia nằm lăn qua một bên, tay ôm lấy sau gáy. Một người thanh đàn ông cầm cây gậy tiến đến gần gã, tay túm lấy tóc gã rồi kéo lên: “Mày vẫn chưa chừa thói đó à? Cút mau, tao sẽ xử mày sau.” Rồi người đàn ông đó mạnh tay hất đầu gã mập kia, khiến đầu gã đập xuống đất một cái.
Gã mập không than đau một tiếng nào, vội vàng bò dậy chạy mất dạng. Lúc này Uyển Linh cũng đã tỉnh táo hơn, cô cố gắng đứng lên, vội vàng cúi thấp người không ngừng nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh…”
Người đàn ông đó nhìn cô, thở hắt ra một cái: “Con gái đi một mình trong khi trời tối như vậy, cô không sợ sao? Mau chóng về nhà đi.” Rồi đi mất.
Uyển Linh đứng nhìn theo bóng vị ân nhân của mình khuất dần, lúc này mới đi ngược lại đường cũ lấy xe đạp, rồi đi về.
************
“Xong rồi chứ?” Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sang trọng, tay cầm ly rượu vang đỏ hỏi người bên cạnh.
“Vâng. Có lẽ sẽ nhanh chóng thôi.”
“Tốt lắm.”
Gương mặt ai đó hơi nhăn lại, đó có phải biện pháp đúng nhất? Nhưng đã lỡ rồi, phóng lao phải theo lao. Cuộc chơi này, chỉ có thể một mất một còn. Không thể rút lui nữa rồi.