Mặt Nạ

“Ngươi, là, ai?!” Nam nhân ngẩng đầu âm hiểm cười, “Cảm nhận được rồi? Hừ! Ta mấy lần trước giả dạng rất tốt đúng không? Có phải là rất giống cảm giác Trần Mặc âu yếm ngươi? Ta đúng là rất dụng tâm bắt chước mà!”

“Ngươi đang nói cái gì?” Thanh niên nói ra từng chữ một.

Thừa dịp Khuyết Thủy còn đang hoang mang hỗn loạn, Yến Vô Quá nhanh chóng rời khỏi người cậu đi giày, khoác y phục.

Gã không muốn đánh nhau với cậu trong tình trạng này, bằng không ý nghĩa của việc gã đắc ý để lộ bộ mặt thật đã chẳng có rồi.

Chẳng qua… Chăm chú ngắm nhìn khối thân thể xích lõa kia vẫn thật là con bà nó… Ngao!

“Ta đang nói,” Yến Vô Quá đắc ý săn sóc đem y phục trên ghế đưa cho thanh niên, “Ngươi trước khoác y phục lên chúng ta chậm rãi nói chuyện. Không nên động thủ, không nên tức giận, nếu ngươi muốn biết vì sao.”

Một câu “Nếu ngươi muốn biết” khiến Khuyết Thủy trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, kéo trướng liêm xuống nâng người khoác y phục.

Cậu không phải là thanh niên trẻ tuổi dễ dàng bị kích động, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Viên Chính Tiếu, bất cứ lúc nào cũng phải giữ một cái đầu lạnh là một trong những bài học bắt buộc của cậu.

Sự việc đã xảy ra dù làm cách nào đi nữa cũng chẳng thể vãn hồi! Muốn tức giận, muốn giết người, chi bằng hãy để đến lúc mọi chuyện rõ ràng.

Yến Vô Quá nhìn chằm chằm sa trướng dưới ánh nến mờ ảo, mắt không hề chớp.

Sa trướng bị kéo ra, Yến Vô Quá tức khắc thu hồi ánh mắt đầy dâm ý của mình, tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thái độ của gã vô cùng tự nhiên, không hoảng không loạn, tựa như gã căn bản không hề nhìn thấy Khuyết Thủy đang dùng ánh mắt có thể giết người phẫn nộ trừng mắt nhìn gã.

“Ngươi không chết?!” Giọng nói khẳng định.

Chuyện này sao có thể xảy ra?! “Diêm vương không thu ta, ta có muốn tới chỗ ngài cũng không được.” Yến Vô Quá ngả ngớn cười.

Sắc mặt chợt biến, nam nhân không nghiêm túc thoáng chốc đã trở nên chân thành.

“Ta tới là muốn nói cho ngươi hai chuyện.”

Yến Vô Quá đoan chính kéo chiếc ghế lại gần ba bước.

Hai người cách nhau vẻn vẹn ba thước, vươn tay là có thể chạm tới đối phương.

Khuyết Thủy nhìn gã.

“Chuyện thứ nhất ta muốn nói với ngươi —— Ta, Yến Vô Quá thực tâm muốn có ngươi. Trần Mặc có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi cái đó, thứ y không thể cho ngươi, ta vẫn có thể cho ngươi!”

Khuyết Thủy chỉ lạnh lùng nhìn gã.

“Ngươi chẳng phải là tính chung sống cùng Trần Mặc cả đời sao? Dùng thân phận gì? Trần Mặc nói y sẽ sắp xếp cho ngươi như thế nào chưa? Đương nhiên, ngươi đề nghị rút khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích, mà y dĩ nhiên cầu còn không được. Ngươi thực sự cho rằng y có thể suốt đời sống cùng ngươi?” Cánh môi Yến Vô Quá cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.

“Ngươi trước đừng dùng ánh mắt chế giễu khinh thường đó nhìn ta. Ta biết, ngươi chắc chắn cho rằng ta tới là để phá hoại tình cảm giữa ngươi và Trần Mặc.”

Tuy quả thực là như vậy.

“Chờ ta đem chuyện thứ hai nói với ngươi mà ngươi vẫn cho rằng bản thân có thể sống với Trần Mặc suốt đời, thế thì ta cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.”

Khuyết Thủy không hề biết kiên nhẫn của cậu có thể tốt như vậy, biết Tà Quỷ chưa chết, cậu chẳng những không lập tức xông tới liều mạng, hơn nữa còn không hề kêu người tới truy bắt gã? Cậu chỉ an tĩnh ngồi, nhìn cánh môi của người kia không ngừng khép mở.

Vì sao? Cậu tự vấn chính mình.

Về sau tuy cậu biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng vào lúc ấy cậu vô luận như thế nào cũng không muốn thừa nhận! Thừa nhận cậu đối với Trần Mặc có hoài nghi…

“…Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Khuyết Thủy sau một hồi trầm lặng mở miệng nói.

“Chuyện gì?”

“Trần Mặc buổi tối ngày mười sáu tháng mười có phải chính là… Ngươi?” Tới khi hỏi ra rồi, Khuyết Thủy mới phát hiện bản thân đã hỏi câu hỏi gì.

Yến Vô Quá mang khuôn mặt của Trần Mặc vui vẻ mỉm cười.

“Tin tưởng cảm giác của chính mình có khi hoàn toàn không phải là chuyện xấu.”

Khuôn mặt của Khuyết Thủy dưới ánh nến trở nên có phần trắng bệch.

Nếu buổi tối ngày mười sáu thực sự là ác ma này, thế thì người buổi sáng ngày kế tiếp là ai? Người kia rõ ràng là Trần Mặc, nhưng huynh ấy vì sao phải chấp thuận người buổi tối hôm trước là gã? Có lẽ đó thật sự là Trần Mặc, cậu chỉ là nhất thời lỗi giác thôi…Thật ư? Thật là vậy ư!

Trong phòng tĩnh mịch, Yến Vô Quá tựa hồ đắc ý cho cậu thời gian để tiêu hóa hết đáp án này.

Không kịp thấy gã làm gì trên mặt, trong chớp mắt, một khuôn mặt tuấn tú có thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trước mắt Khuyết Thủy.

Khuôn mặt của Khuyết Thủy dường như càng thêm trắng bệch.

“Đây là khuôn mặt thật của ngươi?” Giọng nói tận lực đè thấp giống như tâm tình của cậu giờ khắc này.

“Không sai. Có thích không?” Khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt lãnh khốc trong ấn tượng đột nhiên tươi cười sáng lạn khiến Khuyết Thủy rất khó mà thích ứng.

“Ngươi là Tà Quỷ cũng là Yến Vô Quá?”

“Không sai.”


Yến Vô Quá tựa hồ không có ý định tiếp tục giấu diếm cậu, gã vô cùng thẳng thắn trả lời.

“Trần Mặc không có giết ngươi!”

“Ha! Y vì sao phải giết ta?” Người hỏi vạn phần do dự, người đáp lại thẳng thắn lưu loát.

“Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì?!”

Thứ Yến Vô Quá chờ đợi cũng chính là câu hỏi này.

“Đây cũng là chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi.”

Yến Vô Quá chờ đợi, chờ đợi Viên Khuyết Thủy dồn toàn bộ tinh thần lên câu nói thứ hai gã sắp nói ra.

Nhìn thẳng vào mắt cậu, Yến Vô Quá mở đôi môi mỏng của gã, “Trần Mặc y hoàn toàn không thích ngươi.”

“…Đây chính là chuyện thứ hai ngươi muốn nói với ta?” Khuyết Thủy từ bên giường đứng dậy, vươn tay cầm lấy thanh kiếm treo trên tường.

Yến Vô Quá thản nhiên nhìn cậu tựa hồ gã chẳng chút quan tâm tới việc đối phương muốn hạ sát thủ với mình.

“Ngươi chẳng lẽ một chút cũng chưa từng cảm thấy kì quái Âm Tuyệt Công của ta luyện thành như thế nào sao?” Một câu nói làm Khuyết Thủy dừng toàn bộ động tác lại.

Những câu khẩu quyết quen thuộc sớm đã in đậm trong trí nhớ của cậu, từng câu từng câu tuôn ra từ đôi môi mỏng kia.

“Xoẹt!” Kiếm sắc rời khỏi vỏ, khẩu quyết cũng không còn xuất hiện nữa.

“Y và ngươi ở cùng nhau, y đối tốt với ngươi chính là vì thứ này!”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin vào những lời bịa đặt của một Đại ma đầu như ngươi!”

Đứa trẻ đáng thương! Yến Vô Quá bắt chéo chân, trên mặt hiện lên vẻ ngạo mạn và cuồng vọng mà chỉ có ở Tà Quỷ.

“Ngươi cho rằng vì sao người ngồi trên ngôi vị Minh chủ võ lâm ngày hôm nay là y, mà không phải là ngươi?”

Không thể chịu nổi sự thương hại toát ra từ trong mắt của đối phương, Khuyết Thủy chậm rãi chuyển tầm mắt.

Những lời gã nói, ta một chữ cũng không tin!

“Ngươi còn nhớ rõ chứ? Hai ngày chịu hình trong Lưu Yến Cốc nọ.”

Khúc khích cười, nam nhân tà nịnh tiếp tục nói: “Hai ngày, y vẫn luôn ở bên cạnh nhìn. Ngươi cho rằng y vì sao lại cảm thấy hứng thú với ngươi? Vì sao cùng ngươi chung sống hai mươi năm lại đột nhiên có nhu cầu sàng tử (giường chiếu) với ngươi?” Yến Vô Quá nhìn sườn mặt của thiếu niên, ác ý cười, “Bởi vì y cũng là nam nhân! Không phải bởi vì y thích ngươi, không phải bởi vì y có tình cảm đặc biệt gì với ngươi, chỉ là dục vọng phát tiết đơn thuần của nam nhân! Lần đầu tiên của các ngươi là như thế nào? Y một mực dịu dàng giống như thường ngày? Hay là…”

“Câm mồm!”

Yến Vô Quá nghe lời ngậm miệng không tiếp tục nói nữa ư? Đương nhiên sẽ không! “Ngươi cho rằng ngươi vì sao lại thân bại danh liệt? Có lẽ ngươi sẽ oán ta nói hươu nói vượn trên Đại hội võ lâm, nhưng nếu không có bằng chứng rõ ràng, cho dù ta có hồ ngôn loạn ngữ như thế nào người khác cũng sẽ không tin tưởng, đúng chứ? Tuy nhiên nếu có người làm chứng thì sao? Có người tận mắt nhìn thấy ngươi cùng ta điên long đảo phượng ở trên giường thì sao? Ngươi cho rằng tiểu tử Vương gia và nhóm tiểu bối phái Hoa Sơn làm cách nào tìm được Chu Chỉ Viên? Trần Mặc sao có thể vừa khéo xuất hiện để cứu ngươi?”

Khuyết Thủy đưa lưng về phía Yến Vô Quá, ánh mắt không rời khỏi sa trướng.

“Khuyết Thủy, ta thừa nhận ta ban đầu đối với ngươi quả thực không tốt, nhưng ngươi cũng biết hơn phân nửa nguyên nhân đó tới từ Âm Tuyệt Công. Ta vẫn luôn muốn bù đắp cho ngươi, dùng phương thức của chính ta. Ta đích thực không thể coi là dịu dàng, cũng không có sự nhẫn nại như Trần Mặc, nhưng ta chưa bao giờ lừa dối ngươi! Ngươi thử đặt tay lên ngực của chính mình xem, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở lại bên cạnh Trần Mặc – kẻ chỉ coi ngươi là công cụ, là một món đồ chơi?… Đúng rồi, Trần Mặc ca ca của ngươi nếu không ngoài ý muốn, sáng ngày mai y sẽ quay trở lại.”

Yến Vô Quá thấy Khuyết Thủy không có chút phản ứng nào, nói lại nói, những lời nói ra không kìm được biến thành châm chọc.

Cũng khó trách được gã, Yến Vô Quá gã đã bao giờ từng hạ giọng ăn nói khép nép với người khác như vậy nào? Tên nhóc chết tiệt này không phải là não bị úng rồi chứ, ngoan cố tới vậy? Chẳng dễ dàng gì mới tìm được một người bản thân mình muốn có nhưng lại phải cung kính dâng cho kẻ khác quả đúng là không cam lòng! Yến Vô Quá đứng dậy, đi tới sau lưng Khuyết Thủy buông một câu: “Ta biết, hiện tại cho dù ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin ta, ngày mai ta sẽ cho ngươi một cơ hội làm rõ chân tướng.”

Vươn tay muốn xoa đầu cậu, do dự thật lâu cuối cùng vẫn hạ tay xuống.

Gã muốn thấy dáng vẻ tươi cười của cậu, muốn nhìn dáng vẻ cậu chẳng hề lưỡng lự vui đùa cùng gã, muốn nghe cậu trò chuyện, muốn khiến cậu đối đãi với gã như lúc cậu đối xử với Trần Mặc… Hừ! Thứ ta không có được kẻ khác cũng đừng mơ mà đạt được! Yến Vô Quá một cước đá ngã chiếc ghế bên người!

Tới khi Khuyết Thủy quay đầu lại, trong phòng đã chẳng còn bóng dáng của người nọ.

Khuyết Thủy chán nản ngồi xuống bên giường, ngây người nhìn những vân gỗ trên mặt sàn, hết thảy suy nghĩ giống như đều đứt đoạn, mơ hồ.

Trần Mặc, huynh sẽ không đối xử với đệ như vậy, có đúng không…

Khi đó cậu tự nói với chính mình: Chỉ là thử một lần.

Mà lần thử nghiệm này lại khiến cậu hối hận bao lâu đây?

Khuyết Thủy cởi toàn bộ y phục, đắp chăn, nhắm mắt, tất cả mọi thứ hệt như sau những lần phòng sự trước đây.

Trời sắp sáng rồi.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy Trần Mặc đứng ở trước giường, đang dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn cậu.

“Trần Mặc? Chào buổi sáng. “

“…Chào buổi sáng.”

“Huynh…” Khuyết Thủy lúc này mới phát hiện Trần Mặc y sam chỉnh tề, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn giống như vừa đi xa trở về.

“Có thể dậy không?” Giọng nói quen thuộc tựa hồ ẩn chứa vẻ lạnh lùng và… Phẫn nộ không giống với thường ngày.

Phẫn nộ? Khuyết Thủy chống hay tay ngồi dậy.


Thân mình không sót chút nào cứ thế chiếu vào trong tầm mắt của nam nhân.

“Xem ra “ta” tối qua đã chỉnh đệ rất lợi hại nhỉ.”

Trần Mặc như cười như không.

Cũng không biết là y đang tức giận cái gì.

Là tức giận người kia thậm chí giở thủ đoạn để có được cậu, hay là tức giận người trước mắt y ngay cả kẻ ôm cậu là người cậu yêu hay không cũng không nhận ra? Phải chăng chỉ cần là Trần Mặc, chỉ cần là khuôn mặt này, ngươi đều có thể tiếp nhận? Đố kỵ không thể kiềm chế nhanh chóng thiêu đốt lý trí của Trần Mặc.

Khuyết Thủy nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đột nhiên hỏi một câu: “Tối qua vì sao đối với đệ như vậy?”

Như vậy là như thế nào? Nam nhân mặc ý tưởng tượng độc sát chính mình.

Ngoài miệng lại tự nhiên như không có chuyện gì trả lời: “Xin lỗi, ta nhất thời không thể khắc chế được chính mình.”

Như vậy sao… Khuyết Thủy nhắm mắt lại rồi mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười như của kẻ ngốc.

“Trần Mặc, còn nhớ huynh tối qua đáp ứng đệ chuyện gì không?” Trần Mặc trừng mắt nhìn cậu cũng cười đáp lại.

Y đang đợi Khuyết Thủy nói ra đáp án.

Khuyết Thủy nắm lấy áo, quần, tất sạch trên ghế, hạ màn nâng người thay y phục.

“Ta chờ huynh, đừng quên những thứ cần mang, bằng không… Lão đại, cẩn thận ta không để huynh yên đâu đấy, ha ha.”

Xốc màn, Khuyết Thủy xuống giường đi giày, giống như bình thường cười hì hì đẩy Trần Mặc ra, đi về hướng gian nhỏ rửa mặt.

Không lâu sau, bên ngoài truyền tới một câu: “Ta đi lấy đồ, một lát nữa sẽ qua. Ta đợi đệ.”

Bên tai nghe được tiếng đóng cửa khi Trần Mặc rời khỏi tiểu lâu, ngẩn người, Khuyết Thủy vung tay tự cho chính mình một cái tát, cắn răng nhanh chóng mở cửa sổ rời khỏi gian nhỏ.

Âm thầm từ xa theo sau Trần Mặc, ỷ vào bản thân hiểu rõ địa hình trong trang, tránh khỏi hộ vệ thủ trang, Khuyết Thủy thần không biết quỷ không hay theo Trần Mặc đi tới Vô Úy cư —— Nơi ở của Trần Mặc trong Vô Úy trang.

Vô Úy cư vẫn giống như bình thường, không thấy tôi tớ cũng không thấy hộ trang qua lại.

Lúc trước Khuyết Thủy cho rằng Vô Úy cư thanh tĩnh là bởi vì cá tính cô độc của Trần Mặc mà thành, nếu không cần thiết liền không muốn có tôi tớ tới quấy rầy.

Tiểu lâu của chính cậu cũng giống như vậy, vì thế Khuyết Thủy không hề cảm thấy có điều kì quái.

Nhưng hiện tại xem ra Vô Úy cư an tĩnh này tựa hồ đang cất giấu rất nhiều bí mật không muốn để người khác biết, áp lực tới mức tựa hồ khiến cậu không thể thở nổi.

Vì sao trong lòng có chuyện, cảm giác liền giống như trời đất đều đổi thay?

Nhìn Trần Mặc đẩy cửa sương phòng đi vào, Khuyết Thủy lập tức vận khởi công lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất từ đầu tường nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh sương phòng, không dám có chút sơ suất.

Sau Đại hội võ lâm, cậu biết võ công của Trần Mặc đã vượt trên cậu, cho dù khinh công của bản thân nhỉnh hơn Trần Mặc một chút, nhưng so về nội công cậu lại kém y không chỉ một thành.

Trần Mặc đẩy cửa, không ngoài dự liệu, quả nhiên nhìn thấy nam nhân kia đang lười biếng tựa người ngồi trên ghế bành, cánh tay đang đùa nghịch một chiếc mũ đầu hổ.

Nhìn thấy y tiến vào, nam nhân nhướng mày mỉm cười, còn nâng chiếc mũ đầu hổ trong tay lên phe phẩy với y.

Trần Mặc nhận ra, đó chính là một trong những bảo bối của Khuyết Thủy, mẹ cậu vào lúc cậu ba tuổi đã tự tay may nó cho cậu.

Y từng thấy cậu lấy nó ra vài lần, sau khi phơi nắng thì nhanh chóng giấu bảo bối này đi.

“Dưới giường của y có một hộp bảo bối. Ngươi đã từng mở ra chưa?”

Khi Khuyết Thủy cảm nhận được trong phòng còn có một người khác, cậu liền muốn rời khỏi.

Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi.

Sợ hãi cậu có thể sẽ nghe thấy tất cả, sợ hãi những gì cậu hoài nghi sẽ trở thành hiện thực… Nhưng cậu không dám động, chỉ có thể duy trì tư thế ban đầu.

Nam nhân giống như mắc chứng nghiện đồ vật, đưa chiếc mũ đầu hổ xuống dưới mũi hít sâu.

“Thứ này ta thích, ta nhớ hình như khi còn bé ta cũng có một chiếc như vậy. Ngươi có nhớ không?”

Trần Mặc lạnh lùng nhìn gã, mặc gã độc thoại.

“Bên trong còn có một mẩu gỗ, phía trên có người ngay ngắn khắc mấy chữ: Trần Mặc là đại phôi đản. Ha ha! Không biết tên nhóc kia lúc đó mấy tuổi? Khi y khắc câu này hẳn là lúc ta đang ở bên cạnh y đi? Chậc, tuổi còn nhỏ mà đã biết nói lời ân ái với ta rồi.”

Trong mắt nam nhân là tiếu ý không hề che giấu.

Lời ân ái cái gì chứ! Khuyết Thủy phẫn nộ.

Người này sao lại không đứng đắn như vậy! Lại nói, giọng nói của người này nghe rất quen tai, như là… Yến Vô Quá?! Nếu quả là Yến Vô Quá, cái câu “Hẳn là ta ở bên cạnh y kia” gã nói là ý gì? Miếng gỗ kia là do cậu khắc năm bảy tuổi.


Khi đó Trần Mặc có thể là bởi vì nguyên nhân sợ người lạ, đối với cậu không những xa lánh mà còn lãnh đạm, đối với tiếp cận của cậu cũng tương đối bài xích, cậu buồn bã bực bội không chịu nổi mới khắc câu nói kia ở trên mẩu gỗ.

Nhưng từ sau khi cậu khắc câu nói kia, giống như là được niệm thần chú, Trần Mặc dần dần thân thiết với cậu.

Có lẽ chỉ là mê tín đơn thuần, cậu trân trọng cất mẩu gỗ này vào hộp bảo bối.

Thứ được cất giấu tại nơi này tựa hồ sẽ thực rõ ràng nếu được lột trần…

“Ngươi tới làm gì?” Trần Mặc cuối cùng cũng mở miệng.

“Vô Úy cư, Vô Úy trang, ngươi sợ người khác không biết đại danh của ngươi hay là như thế nào?” Nam nhân làm như không hề nghe thấy câu hỏi của Trần Mặc, giễu cợt cười nói: “Bất quá cũng khó trách, bình thường không dùng được, cũng chỉ thể dùng cho những chỗ này.”

“Ta hỏi ngươi tới làm gì!” Đề cao giọng, Trần Mặc —– Yến Vô Úy quát hỏi.

“Ta biết ngay ngươi vừa về nhất định sẽ tới tìm ta, vậy nên ta đi trước một bước ở nơi này đợi ngươi. Như thế nào, đại ca, chẳng phải là ta tính thời gian rất chuẩn sao?” Nam nhân đắc ý cười.

Đại ca…? Khuyết Thủy cơ hồ hoài nghi chính mình đã nghe lầm.

Bởi vì tiếng đại ca này quá khiến cậu sửng sốt, ngược lại áp chế nỗi sợ hãi trong lòng cậu.

“Sự việc của Tam Mao Cung và phái Thanh Thành quả nhiên là do ngươi giở trò quỷ!” Yến Vô Úy tức giận phất tay áo.

“Bằng không phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi rời khỏi Vô Úy trang, rời khỏi tên nhóc kia! Ngươi còn hỏi ta tới làm gì? Ta tới làm gì ngươi còn không biết?” Nam nhân cũng hừ lạnh.

“Đại ca thân yêu của ta, ngươi phải chăng là đã quên chuyện chúng ta đã nói rõ lúc trước? Ta đã ở tổng đàn của Phi Ưng Xã đợi ngươi gần ba tháng nhưng lại không hề thấy bóng dáng của ngươi nha!”

Yến Vô Úy nhíu mày, “Ta mới ngồi vào ngôi vị Minh chủ, rất nhiều chuyện cần phải làm, còn phải xử lý ám kỳ Viên Chính Tiếu lưu ở nơi này, ba tháng chưa tới tìm ngươi cũng là chuyện bình thường. Ngươi sẽ không ngay cả chuyện này cũng không hiểu chứ?”

Thịch! Trái tim Khuyết Thủy đập mạnh một cái, tiếp đó liền không ngừng đập dồn dập như đánh trống, biểu thị rõ ràng sự tồn tại của nó trong lồng ngực! Quả nhiên như thế? Vì sao?! Vì sao Trần Mặc lại thừa nhận một người khác chính là y?

“Đợi đợi đợi đợi! Đừng có mà chuyển hướng câu chuyện. Thứ ta hiện tại hỏi là: Ngươi có phải là đã quên mất chuyện chúng ta đã nói rõ lúc trước không?”

“Ta và ngươi đã nói rõ cái gì? Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, sao có thể chuyện nào cũng đều nhớ rõ.” Yến Vô Úy thần sắc tự nhiên.

Yến Vô Quá bật cười, khanh khách mà cười, “Một khi đã như vậy, thế thì để ta nhắc nhở ngươi. Vô Úy, chính ngươi đã nói sau khi việc thành Viên Khuyết Thủy để cho ta!”

Gã đang nói cái gì? Khuyết Thủy ngỡ ngàng.

Yến Vô Úy nhất thời không nói câu nào, cũng không biết trong lòng y đang xoay chuyển những suy nghĩ gì, một lát sau y mới mở miệng nói: “Đúng, ta đã từng nói, nhưng không phải bây giờ.”

Trần Mặc lại đang nói cái gì? Vì sao ta không thể hiểu nổi đoạn đối thoại giữa bọn họ?

“Không phải bây giờ thì là khi nào?” Yến Vô Quá từng bước ép hỏi.

“Một tháng sau, một tháng sau ta sẽ tận tay đưa y tới tổng đàn Phi Ưng Xã.”

Cuối năm chúng ta đi chu du thiên hạ, thuận tiện tìm kiếm phụ mẫu của đệ, nếu tìm được họ rồi, ta sẽ cố gắng thuyết phục họ để họ chấp nhận chuyện chúng ta ở cùng nhau… Thời điểm nghe được câu nói này, bản thân cậu vừa vui sướng lại vừa cảm động.

Cuối năm không phải là một tháng sau sao? Thì ra ngươi không phải là muốn đem ta đi tìm phụ mẫu của ta, càng không phải là đem ta đi chu du thiên hạ, mà là đem ta… Tặng cho người khác? Ha! Ha ha ha!

“Được!” Yến Vô Quá cười lớn.

Yến Vô Úy giống như thầm thở phào một hơi, “Nếu đã như vậy, ngươi hôm nay liền rời khỏi Vô Úy trang, tránh bại lộ dấu vết.”

“Há? Ta sao có thể bại lộ dấu vết? Tên nhóc kia nào có thông minh như thế?”

“Bản thân ngươi làm chuyện tốt gì tự bản thân ngươi biết!”

“Răng rắc!” Một tiếng, bàn trà trước mặt Yến Vô Úy theo tiếng y gầm lên mà nứt ra.

“Đại ca, ngươi tức giận rồi.” Yến Vô Quá ha ha cười.

Yến Vô Úy trừng mắt nhìn bàn trà nứt kia, sắc mặt xanh đen.

Y cho rằng y đã bình tĩnh trở lại, y cho rằng y có thể cười mà xử lý ổn thỏa chuyện này, giống như lúc trước vậy.

“Để tránh đêm dài lắm mộng, ta quyết định một tháng này tạm thời lưu lại Vô Úy trang. Một tháng sau cũng không cần làm phiền đại ca tự mình đưa người tới tổng đàn, chính ta đưa y về là được rồi.” Yến Vô Quá giảo hoạt cười.

“Không được!” Yến Vô Úy tựa hồ không cần suy nghĩ đã lập tức bác bỏ.

“Vì sao không được? Ta nói rồi y sẽ không phát hiện ra, chỉ cần ngươi ta che giấu tốt. Ta buổi tối, ngươi buổi sáng. Nói thực, ta đột nhiên phát hiện làm Trần Mặc thật là tốt, y không những không hề từ chối ta, thậm chí còn biết nghênh hợp. Nghênh hợp kìa! Vô Úy ngươi không biết, khi ta đem lão nhị của mình đưa tới bên miệng y, dáng vẻ y khi đó không tình không nguyện một bên lẩm bẩm y không thích như vậy, một bên bất đắc dĩ liếm đến ta lưng gân đều tê nhuyễn có bao nhiêu chọc người! Mẹ nó! Nói đi nói lại làm ta cũng cứng lên rồi!”

Thanh niên trên mái nhà dụng sức lực toàn thân khiến cho chính mình không run rẩy.

Cậu muốn rời đi, muốn rời khỏi cái nơi đáng sợ này! Ta cái gì cũng đều không nghe thấy… Cái gì cũng đều không nghe thấy… Trên mái ngói đỏ sậm xuất hiện một giọt nước, hai giọt nước… Ngấn tích nhẹ nhàng vẽ nên từng ấn tích đậm màu.

Những ngôn từ thô tục, dâm ô, trực tiếp kích thích thần kinh cứng rắn như thiết của Yến Vô Úy.

Ta không hề tức giận.

Ta không thể tức giận.

Gã đang cố ý chọc tức ta, gã đang thăm dò ta!

“Vô Úy, ngươi đã từng để y liếm lão nhị của ngươi chưa?”

“Yến Vô Quá!” Nộ hỏa xông thẳng lên não! Đừng tức giận cũng đừng phẫn nộ, bẳng không ngươi sẽ chẳng đạt được cái gì hết!

Mắt thấy Yến Vô Úy trong chớp mắt phát ra nộ hỏa xung thiên rồi từ từ thu liễm lại, cho dù đối phương là anh trai của mình, Yến Vô Quá cũng nhịn không được mà thầm bội phục.

Nếu có người khiêu khích gã như vậy, gã thề, gã chắc chắn sẽ trực tiếp vặt đầu đối phương xuống!

“Ta nói không được chính là không được! Ngươi hôm nay liền rời đi cho ta! Y đã có chút nghi ngờ rồi, lần trước còn hỏi ta Tà Quỷ phải chăng đã chết thật rồi. Viên Khuyết Thủy tuy rằng vô năng nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ để lộ sơ hở! Hiện tại ta còn chưa hoàn toàn đứng vững trong Võ lâm minh, không thể cho phép bất kì biến cố nào!”

Không, Trần Mặc, ngươi nói sai rồi, ta không những vô năng, còn là một kẻ ngốc thực sự.


Trần Mặc, sáng sớm hôm ấy khi ngươi tiến vào trong lâu của ta, khi nghe được ta oán hận với ngươi ngươi tối hôm trước đã tham hoan như thế nào, trong tâm của ngươi có cảm thụ ra sao? Lúc đó ta ở trong mắt ngươi lại là một người như thế nào?

“Chỉ một tháng thôi, ngươi chỉ cần đợi một tháng. Một tháng sau, ta sẽ khiến phụ tử Viên gia tự nhiên biến mất khỏi thế giới này, khi đó ngươi ở tổng đàn Phi Ưng Xã muốn giày vò tên nhóc đó thế nào ta cũng không quản!” Yến Vô Úy biểu hiện ra thái độ cứng rắn.

Trong đầu Khuyết Thủy là một mảng trắng xóa.

Thân mình đã nâng lên lại chậm rãi phủ phục xuống.

Cậu có thể không cần quan tâm bản thân ra sao, nhưng cậu không thể mặc kệ phụ thân cậu tôn kính nhất! Cậu muốn thử nghe xem, nghe xem bọn họ có âm mưu gì đối với phụ thân, có lẽ cậu còn có thể biết được tung tích của phụ thân.

Chờ sau khi biết được tung tích của phụ thân, cậu sẽ đi tìm phụ thân, tìm được ông… Sau khi tìm được ông rồi thì thế nào đây? Khuyết Thủy cố sức suy nghĩ, không hiểu vì sao bản thân ngay đến vấn đề đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra!

Không thể tiếp tục đợi nữa. Yến Vô Úy tự nói với chính mình như vậy. Muốn hoàn toàn có được người kia, muốn không để bất kì kẻ nào vấy bẩn cậu, y nhất định phải tăng tốc hơn nữa.

Hiện tại, thứ y cần chính là thời gian, cần phải giấu Khuyết Thủy đi, không thể để bất kì kẻ nào tìm được cậu.

Yến Vô Quá càng không phải là kẻ ngốc, khi từ trong miệng của Khuyết Thủy biết được Trần Mặc muốn cuối năm dẫn cậu rời khỏi Vô Úy trang, gã liền biết đại ca thân yêu của gã đang có chủ ý gì.

Bọn họ chính là là huynh đệ song sinh tâm ý tương thông, chẳng lẽ Vô Úy đã quên mất điểm này?

“Vô Úy, chúng ta đừng lừa gạt che giấu lẫn nhau nữa. Sự việc đã đến bước này, chẳng bằng nói trắng ra đi! Ta không biết ngươi ngủ cùng Viên Khuyết Thủy khi nào, càng không biết các ngươi từ bao giờ biến thành lưỡng tình tương duyệt, nhưng, thứ là của ta thì chính là của ta, cho dù ngươi là đại ca của ta, cũng không thể cướp người của đệ đệ mình được!”

“Ngươi đang ăn nói lung tung cái gì!” Yến Vô Úy còn muốn phủ nhận.

“Ta nói lung tung? Đại ca, ta chỉ sợ hiện tại không làm rõ, một tháng sau, chờ khi ngươi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, e rằng ta cũng sẽ chẳng tìm được người tên Viên Khuyết Thủy này! Ta không nói sai chứ?”

Yến Vô Úy trừng mắt nhìn đệ đệ của mình, không nói gì.

“Giao Viên Khuyết Thủy cho ta!”

Yến Vô Úy xoay người, vỗ trán suy tư hồi lâu.

Ước chừng sau thời gian một chén trà nhỏ mới nghe thấy y đưa lưng về phía đệ đệ của mình thấp giọng nói: “Ngươi muốn y làm cái gì? Dù sao cũng sẽ có một ngày ngươi chán ngấy chơi đùa với y, hà cớ gì phải nhất định muốn y qua đó? Ngươi là đang giận dỗi với ta sao?”

“Ha ha, giận dỗi? Đại ca ngươi thấy ta giống như đang giận dỗi lắm sao? Về phần ta có chán ngấy việc chơi đùa với y không thì có quan hệ gì tới đại ca? Ta đã sớm nói với ngươi rằng Viên Khuyết Thủy là của ta, đại ca cũng thừa nhận rồi. Hiện giờ đại ca chơi người của ta, là đệ đệ của ngươi, ta không vỗ bàn với ngươi đã là tận tình tận nghĩa rồi. Đại ca vì sao còn muốn ra sức khước từ?” Yến Vô Quá nói qua nói lại, cơn tức giống như cũng tăng lên, ngữ khí nói chuyện cũng càng ngày càng không khách khí.

“Vô Quá,” Trong ánh mắt của Yến Vô Úy lần đầu tiên xuất hiện vẻ mềm yếu, “Ta có thể dùng bất kì thứ gì bồi thường cho ngươi, đừng tranh giành đứa trẻ đó với đại ca được không?”

Trần Mặc? Ngươi đang nói cái gì? Trong mắt Khuyết Thủy khôi phục lại một chút thanh minh.

Tâm tính đáng buồn mà lại đáng thương! Cơ hồ là ngay tức khắc, cậu liền nghĩ: Hết thảy những việc này sẽ không phải chỉ là một hiểu lầm chứ? Trần Mặc sẽ không đối xử với cậu như vậy đúng không? Đây là… Đây là âm mưu của Yến Vô Quá… Đúng! Có lẽ chỉ là mưu kế của người khác!

Yến Vô Quá sắc mặt chợt biến, tựa hồ không hề nghĩ tới huynh trưởng sẽ nhún nhường với gã.

“Không được!”

“Vì sao!” Đó gần như là một tiếng hét lớn! Yến Vô Úy trừng mắt nhìn đệ đệ của mình, trong mắt là nộ hỏa không hề che giấu, “Ngươi rõ ràng không hề thích y, ngươi rõ ràng chỉ coi y như một món đồ chơi, ngươi hà tất phải…”

“Nói đi, sao lại không tiếp tục nói nữa? Nói ta đoạt y với ngươi, nói ngươi thực tâm thích y, nói…”

“Đủ rồi!” Yến Vô Úy ấn mạnh trán, ngã ngồi trên ghế.

Vì sao không nói? Vì sao không nói là ngươi thực sự thích ta? Chỉ cần ngươi nói, ta liền tin!

Yến Vô Quá hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho huynh trưởng của mình như vậy. Không cam lòng của gã quá nhiều!

“Sợ ta nói sao? Bởi vì ngươi biết thật tâm của ngươi đối với y có mấy phần! Ta thực cảm thấy thương thay cho tên nhóc kia, y vẫn luôn cho rằng ngươi thực tâm thực ý đối đãi với y. Nếu để y biết ngươi ngay từ đầu tiếp cận y chính là bởi vì coi y như một con cờ, nếu để y biết y giống như ngày hôm nay bị người trong giang hồ khinh thường, tình cảnh bị phụ thân thân sinh của mình coi rẻ đều do ngươi một tay tạo thành, ngươi cho rằng y sẽ vẫn ngốc nghếch mặc ngươi đùa giỡn sao!”

Ta không đáng thương, ta một chút cũng không hề đáng thương.

Ngươi không được nói bậy! Trần Mặc đối đãi với ta là thật tâm, ta có thể cảm nhận được điều đó.

Thực sự!

“Ngươi nếu thực lòng thích y thì sao có thể vì ngôi vị Minh chủ này mà không tiếc hai lần ba lượt đả kích y? Vì đối phó với đối thủ lớn nhất của ngươi, kẻ là nhi tử của Minh chủ này, ngươi không những muốn xóa sổ tự tin trở thành Minh chủ của y, còn muốn khiến y hoàn toàn đánh mất tư cách trở thành Minh chủ, cuối cùng, chính là chuẩn bị sau khi sự thành giết chết y. Nếu so về độ tàn nhẫn, vô tình, Vô Úy, ngươi so với ta còn thâm độc hơn! Nên biết những kế hoạch này hơn phân nửa đều xuất phát từ tay ngươi! Bản thân ngươi ngẫm lại xem, ngươi đã làm bao nhiêu chuyện vô tình đối với y!” Yến Vô Quá cười lạnh.

“Đúng, ngươi ngay từ đầu là bởi vì không đành lòng thấy ta bị Âm Tuyệt Công giày vò, mặc dù nhất thời mềm lòng giấu y đi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn đem tung tích của y nói cho ta biết, thậm chí lo lắng ta không thể khống chế được y, còn hạ cả tán công phấn trong đồ ăn của y, khiến y cho rằng bản thân luyện công sai đường. Ta thừa nhận, nếu không phải nhờ ngươi, ta muốn có được y cũng thực không dễ dàng như vậy. Còn về sau thì thế nào? Không sai, Yến Vô Quá đại Tà Quỷ, đại ác ma ta đây quả thực đối với y không tốt! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đối xử với y tốt hơn chỗ nào? Vì để giành được bí quyết Cửu Dương, ngươi sắm vai chính diện, ta sắm vai phản diện. Ta hình cầu y hai ngày, ngươi tận mắt chứng kiến từ đầu tới cuối! Nếu ngươi không nỡ thì đã sớm cướp y từ trong tay ta mà không phải một mực chờ tới khi y tan vỡ! Khi y liều mạng gọi Trần Mặc cứu đệ, ngươi nghe có cảm giác gì? Chúng ta rõ ràng đều là loại người xấu xa như nhau, vì sao y lại tin tưởng ngươi như vậy? Thậm chí tới mức dễ dàng truyền bí quyết Cửu Dương cho ngươi! Nếu để y biết ngươi chẳng qua là vì bí quyết Cửu Dương Chân Công mới đối xử tốt với y, ngươi xem y có phải vẫn sẽ thân thiết gọi ngươi là Trần Mặc ca ca?”

“Đủ rồi! Đừng tiếp tục nói nữa!” Trên mặt Yến Vô Úy hiện lên vẻ thống khổ, giọng nói so với bình thường càng thêm thô ráp khó nghe.

Đúng, đủ rồi, đừng tiếp tục nói nữa.

Thanh niên nằm trên mái nhà ngây ngốc cười.

“Vì sao không để cho ta nói! Ta cũng chưa hề vạch trần ngươi trước mặt Viên Khuyết Thủy! Ta chỉ nói một chút cũng không được sao?” Trên khuôn mặt Yến Vô Quá lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt oán hận.

“Sự việc ở Chu Chỉ Viên cũng như vậy! Rõ ràng là kế hoạch lúc đầu của ngươi, vì để nhi tử của Minh chủ này hoàn toàn đánh mất tư cách trở thành Minh chủ đời kế tiếp, ngươi không tiếc trù tính để kẻ khác nhìn thấy y tằng tịu với Lưu Yến Cốc chủ! Rõ ràng là ta không nỡ để kẻ khác nhìn thấy y, vì sao ngược lại lại thành toàn cho ngươi và y? Sau này khi cùng y phiên vân phúc vũ, ngươi dùng tâm tư nào mà ôm y? Viên Khuyết Thủy có biết rằng lời ngươi nói cuối năm mang y rời khỏi Vô Úy trang, chính là đại biểu cho việc người tên Viên Khuyết Thủy này từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất? Ngươi vậy mà còn nói mang y đi tìm phụ mẫu của y? Ha ha ha! Nếu để y biết phụ mẫu của y không những không rời khỏi Vô Úy trang một bước, hơn nữa còn khó giữ được tính mạng, ngươi cho rằng y sẽ thực sự từ bỏ hết thảy, cùng ngươi tới phương Nam trồng loại cây ăn quả chó má nào đó?!”

Lệ, vì sao lại chẳng thể lau khô…

Ta vẫn luôn là một người kiên cường.

Thanh niên thầm niệm trong lòng, không ngừng lặp lại.

Ta là một người kiên cường.

Ta là… Một người… Kiên cường.

Yến Vô Quá vui vẻ nhìn nét mặt thống khổ của huynh trưởng mình, một loại cảm giác vui sướng chiến thắng dâng lên trong lòng.

“Thích y? Thích y ngươi có thể trơ mắt nhìn y bị kẻ khác trêu đùa, bị kẻ khác thao, còn có thể ung dung thản nhiên lừa y nói người kia là ngươi! Ngươi còn nói ta coi y như một món đồ chơi? Rốt cuộc là ai mới coi y như một món đồ chơi?! Nói tới cùng, Viên Khuyết Thủy y chẳng qua cũng chỉ là một cái bàn đạp cho ngươi trèo lên bảo tọa Minh chủ võ lâm thôi! Một nam nô nghe lời thuận tiện cho Đại Minh chủ ngươi tiết dục, hay là một thứ có thể cùng hưởng với huynh đệ của ngươi! Thích y? Ha ha ha! Yến Vô Úy! Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa! Nói không chừng lần sau ta tới thăm ngươi liền có thể mang y ra chiêu đãi khách nhân cũng nên!”

“Phụt!” Máu tươi tanh nóng từ trong yết hầu phun ra.

Che miệng lại, giữa câu nói châm chích cuối cùng của Yến Vô Quá, Khuyết Thủy hoảng loạn rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận