Mật Ngọt Chính Là Em


Tuyên Lộ ngày ra vào bệnh viện cơm trưa cũng chẳng buồn ăn vậy mà liên tục có người giao cơm đến, người giao hàng không nói là ai đã đặt nhưng mỗi lần như vậy lại luôn dặn cô ăn uống đầy đủ.

Dù vậy nhưng cô lại không động đũa vào những món ăn đó một chút nào, ai biết lỡ như có người đang rắp tâm hãm hại cô thì sao?
Vốn dĩ chuẩn bị tinh thần chờ ba nuôi cùng anh trai đến làm ầm nhưng cả nửa tháng trôi qua cũng không hề có động tĩnh.

Cuộc sống của cô bỗng dưng bình yên đến lạ, bác sĩ Thẩm nghe nói đã được chuyển sang một chi nhánh khác của bệnh viện.

Rốt cuộc thì bây giờ trong bệnh viện hay ngoài vòng cuộc sống thì Tuyên Lộ cũng không còn ai bên cạnh, bạn bè không, người thân lại càng không.


Thật may vì hàng ngày cô không cô đơn, sáng chiều trò chuyện cùng với người bệnh, kể chuyện cho bọn họ nghe.

Một nữ bệnh nhân trung niên bỗng dưng nói:"Aizo đứa con trai trời đánh, vợ nó mang bầu xong nó liền quên luôn thân già này đang nằm viện.

.

"
Nụ cười của Tuyên Lộ bỗng chốc chở nên gượng gạo, cô giật mình nhận ra đơn ly hôn vẫn chưa được cô kí, dạo này lu bu làm việc cũng quên quấy chuyện đó.

Cô còn phải mau chóng kí rồi đem ra cục dân chính hoàn tất thủ tục, để anh ấy có thể! danh chính ngôn thuận đưa vợ con về nhà chứ?
Bệnh nhân đã ngủ trưa, cô ngồi cạnh cửa sổ nhìn về một nơi vô định, bất giác nhớ lại những chuyện cũ mà giật mình vươn tay vỗ vỗ lên trán.

Cũng ngay lúc này cô gái xinh đẹp với cái bụng đã vô cùng lớn lại một lần nữa xuất hiện bên dưới bệnh viện.

Tuyên Lộ cảm thấy đáy lòng quặn nhói, không muốn nhìn thấy anh nữa quay phắt đi tìm nhà vệ sinh chạy vào.

!

Lăng Dương Thần vội vã nhảy từ xe ra vòng qua đỡ lấy cô, mặt mũi đen xì:"Đã nói ngồi yên để anh đỡ em xuống xe, sao mà em cứng đầu quá vậy"
Tiêu Yến cố chấp, hai tay chống nạnh nói:"Em tự xuống được mà"
Nến nước này vẫn còn cứng đầu, anh chọt chọt ngón tay vào đầu cô nói:"Anh nghe Hi Trạch nói rồi, lần trước em ngã ở bệnh viện đúng không? Anh còn đang nghĩ có phải em vừa mang thai vừa chạy không đấy? Anh ghi sổ rồi, gom lại đến khi sinh xong thì trả luôn một thể"
Tiêu Yến bĩu môi, vươn tay lục lọi túi áo vest của anh, gian manh nói:"Sổ nợ đâu rồi, mau đem ra đây để em xé hết"
Anh bắt lấy cổ tay cô, cúi người đụng đầu vào trán Tiêu Yến nói với giọng điệu như đe dọa nhưng không giấu nổi sự cưng chiều:"Em dám?"
!
Trời đã tối muộn, Tuyên Lộ xách túi rời khỏi bệnh viện, lại một mình đi trên con đường vắng, gió lạnh rít qua làm sống lưng căng cứng.

Cơn gió thổi phát ra tiếng hiu hiu, Tuyên Lộ có cảm giác như ai đang đi phía sau, không dám quay đầu, cả người run lên, bước chân ngày càng dồn dập.

Đến lúc đến khu nhà cũ thì đã không kiềm chế mà tăng bước chân chạy đi thật nhanh, đứng trước cửa căn hộ cô cố lục lọi trong túi một cách vội vã lấy ra chiếc chìa khóa nhét mãi không thể vào lỗ.

Ngay lúc này đây bàn tay đang gấp gáp mở cửa thì cổ tay cô có ai đó bắt lại, Tuyên Lộ suýt thì hét lên nhưng người ấy đã xoay cô một vòng ép cô vào cửa cúi đầu hôn xuống, không, đây rõ ràng không phải là hôn mà là mạnh bạo cắn xé.


Hơi thở của anh ấy mang theo men rượu bắt đầu truyền sang cô, Tuyên Lộ không biết uống rượu da dầu thoáng chốc tê lại, eo bị giữ chặt đến căng cứng.

Nhớ đến hình ảnh của Tiêu Yến sáng nay, cô như choàng tỉnh lấy hết sức lực đẩy mạnh Ngô Hi Trạch ra khỏi người mình, tiện tay cho anh ta một bạt tai đến nỗi cả người anh loạng choạng lùi về sau hai bước.

Ngô Hi Trạch ngước đôi mắt đục ngầu nhìn cô với vẻ mặt vô cùng bất lực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận