Cha mẹ sinh con, nhưng ông trời sinh tính.
Có những người tin rằng sẽ có cái gọi là "Yêu từ cái nhìn đầu tiên", nhưng cũng có người nói rằng trên đời này làm gì có gì gọi là yêu khi nhìn lần đầu tiên chứ.
Thực tế mà nói, thì thích là một cảm giác thoáng qua, có thể nay thích người này, mai thích người khác, không có ràng buộc quan hệ rõ ràng.
Nhưng yêu, thì lại là một cảm xúc khác, khiến con người ta thay đổi, tuy có thể là không thay đổi hoàn toàn, nhưng chút ít gì đó thì họ vẫn muốn thay đổi để hoàn hảo trong mắt đối phương.
Đế Đô rộng lớn, xung quanh đều có rất nhiều mỹ nhân ái mộ và hi vọng rằng sẽ lọt vào mắt xanh của anh - Thiếu gia nhà họ Nhiếp, Nhiếp Hoài Lễ.
Năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn chưa có bạn gái, cha mẹ đều rất lo lắng và trông mong vào con dâu tương lai, nhưng mãi mà anh vẫn không có chút động tĩnh nào.
Vào một ngày đẹp trời, thì bạn thân của anh - Chu Kiêu Nhiên, cũng là thiếu gia nhà họ Chu đã đem đến nhà riêng của anh một con mèo nhỏ.
Nhưng tính cách của Nhiếp Hoài Lễ vốn dĩ không hề thích động vật, nên đã ghét bỏ và không có ý nhận giúp đỡ cậu ta.
- Được rồi mà Hoài Lễ, xem như mày giúp tao một lần thì chết à.
Nếu như không phải em gái tao bận thì tao cũng đâu đem Ruby đến đây.
- Chu Kiêu Nhiên, tao không thích động vật!
- Mày thử ở bên Ruby một tuần đi, tao đảm bảo con gái tao sẽ không phá mày đâu.
Vốn dĩ Nhiếp Hoài Lễ cũng định cương quyết từ chối, nhưng rồi Chu Kiêu Nhiên lại không quan tâm đến lời anh nói mà trực tiếp để lại con mèo nhỏ tên Ruby và chạy đi mất.
Theo như những gì Nhiếp Hoài Lễ biết thì Chu Kiêu Nhiên sắp tới phải đi công tác, mà gia đình của cậu ta lại không có thời gian chăm sóc, con mèo nhỏ Ruby này là bảo bối được Chu Kiêu Nhiên yêu thương, nên không thể để nó chết dần, chết mòn được.
Nên dù cậu ta biết thằng bạn chí cốt của mình không thích động vật, nhưng vẫn phải đem đến đây, tại vì cậu ta chỉ còn có mỗi anh là có thể nhờ vả thôi.
Lúc Chu Kiêu Nhiên rời đi thì con mèo nhỏ cũng thể hiện rằng bản thân rất buồn chán, chỉ ngoan ngoãn nằm yên một chỗ và nó chính là chỗ Chu Kiêu Nhiên vừa ngồi.
Khi Nhiếp Hoài Lễ nhìn con mèo nhỏ này một chút rồi thở dài, sau khi anh tắm xong bước ra thì vẫn nhìn thấy nó nằm yên ở đó.
Bất lực nên ang cũng đổ ra một chút thức ăn cho nó, nhưng con mèo nhỏ Ruby chỉ nhìn một cái, rồi trực tiếp quay đi, hoàn toàn không có ý định ăn uống.
- Mày không ăn thì sẽ chết đói đấy.
Tuy nhiên thì Ruby cũng chẳng thèm để ý đến anh, cứ nằm ở đó mặc kệ cái bụng đói meo của mình.
Một ngày rồi hai ngày, Nhiếp Hoài Lễ tuy không thích nó nhưng dù sao cũng là một sinh mạng, anh đành ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhưng còn chưa đợi anh vuốt được hai cái thì Ruby đã dựng lông lên, trực tiếp cào lên tay anh một cái, khiến cho tay anh bị trầy một mảng lớn, còn chảy máu nữa chứ.
Bây giờ anh thật sự đã bị chọc giận rồi.
- Không ăn thì thôi, mày có chết cũng đừng trách tao! Có trách thì trách thằng cha vô lương tâm của mày kìa.
Nói xong thì Nhiếp Hoài Lễ liền đi lên phòng, Ruby lại tiếp tục nằm đó với đôi mắt ủ rũ, chắc hẳn trong lòng của con mèo nhỏ này đang suy nghĩ là mình bị bỏ rơi rồi.
Còn anh sau khi lên phòng thì liền lấy điện thoại ra gọi cho Chu Kiêu Nhiên.
Nhưng mà sau một lần, hai lần rồi ba lần gọi đi mà cậu ta đều không nhận máy, anh cũng nằm trên giường mà bất lực.
Trong lúc anh đang lướt mạng thì Chu Kiêu Nhiên đã gọi đến, chỉ vừa nhận máy là anh liền mắng:
- Khốn kiếp! Chu Kiêu Nhiên, mày làm quái gì mà tao gọi mãi không được vậy?
- [Xin lỗi, xin lỗi.
Vừa rồi tao bận tiếp khách hàng nên không chú ý điện thoại.
Nhưng mày gọi tao có chuyện gì vậy?]
- Hai ngày nay nó không chịu ăn uống, cứ nằm chờ mày mãi.
Tao chịu thua rồi!
Nghe vậy thì Chu Kiêu Nhiên rất xót xa, nhưng do tính chất công việc vẫn chưa xong nên cậu ta không thể về ngay được.
Vì vậy nên Chu Kiêu Nhiên đã gửi cho Nhiếp Hoài Lễ một địa chỉ phòng khám thú y, và bảo anh hãy đưa Ruby đến đó, cũng có thể để con mèo ở lại đó luôn cũng được.
Mặc dù từ trước đến giờ Nhiếp Hoài Lễ chưa bao giờ đến phòng khám thú y, nhưng chỉ nghe đến hai chữ "thú y" là anh đã thấy nổi hết gai óc rồi.
Và hiển nhiên, là anh không đồng ý, còn nói là sẽ để trợ lý của mình đưa đi.
Nhưng Chu Kiêu Nhiên lại không chấp nhận, Ruby là con gái bé nhỏ của cậu ta, vì thế cậu ta chỉ tin tưởng vào anh, không thể đưa cho người ngoài.
Nhiếp Hoài Lễ cuối cùng cũng bất lực với cái nết của thằng bạn mình, nên đã nhận lời giúp đỡ.
#Yu~.