Cô gái vừa cưỡi ngựa vừa dẫm qua trái tim của ai đó đang nắm lấy một nắm sỏi và đất vún, ném chúng hướng đỉnh đầu một cách giận dữ.
Bởi vì cô vừa nghe thấy một điều gì đó khiến cô ấy nghi ngờ đôi tai của mình.
"Nếu như xương cốt của cô không sao, trên người cũng không có vết thương không thể cầm máu, vậy chờ một chút đi.
Nơi này bình minh đến sớm, mấy giờ nữa mặt trời sẽ ló dạng, đưa cô lên sẽ dễ dàng hơn."
"Anh có gan nói lại lần nữa!"
"Nếu xương của cô không sao, trên người cũng..."
"Anh có gan! Bắt tôi đợi đến hừng đông làm gì? Lỡ như tôi bị nội thương, tim gan lá lách xuất huyết phổi, anh muốn tôi ở chỗ này chờ chết?"
Vệ Gia im lặng.
Lúc đầu anh băn khoăn về điều này, nhưng bây giờ thấy cô chửi thề, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong hai người, anh giống người không nhìn thấy mặt trời vào ngày mai hơn.
Lão Quách từ chối đi cùng hắn vào hang động vào lúc này để tìm người.
Hang động chính là khu vực ở phía bên kia của hẻm núi nối giữa lòng sông và sườn cỏ, nơi có bãi đất đầy hoa dại.
Do địa hình, dưới tán hoa có những hố do nước chảy xói mòn, cỏ dại bao phủ, gia súc thường vô tình rơi vào đó, du khách và trẻ em thỉnh thoảng đi nhầm.
Người dân địa phương gọi những cái hố này là "Hố nước sâu", ngay cả khi họ đã quen thuộc với điều kiện đường xá, họ sẽ không bao giờ để ngựa của mình gặm cỏ ở đó một cách dễ dàng, chứ đừng nói đến việc ra vào khu vực đó vào ban đêm.
Nguyên văn lời của lão Quách: "Cô gái mà ngươi nói muốn đi vào hang động, nếu dẫm hụt, hố sâu thông với sông ngầm, người cũng chẳng còn! Cho dù rơi vào một cái hố kiên cố, giờ là ban đêm, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể liều mạng chỉ vì cứu người khác."
Những lời này nếu như bị Trần Tê nghe được, nhất định sẽ có chút sợ hãi.
Vệ Giai rất may mắn, nơi cô rơi xuống còn cách bãi sông không xa, là một cái hố kiên cố không quá sâu, tuy rằng không tránh khỏi da thịt bị thương nhưng người vẫn ổn.
"Người ở trường đua ngựa đêm nay uống quá nhiều, bây giờ trăng ẩn trong mây, đèn pin cũng vô dụng, cái gì cũng không nhìn thấy, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ chỉ càng trầm trọng hơn." Anh giải thích.
"Cho nên một mình tôi xui xẻo là đủ rồi đúng không!" Trần Tê còn đang tức giận, đá cuội cùng bùn đất ném hắn đều rơi xuống đầu của mình.
"Trạm phục vụ của anh không có bất kỳ dịch vụ nào, thậm chí kế hoạch khẩn cấp cũng không có?"
Vệ Gia nói: "Chúng tôi thường nói trước với khách du lịch rằng đừng chạy lung tung sau khi trời tối.
Không ai nghĩ rằng mấy người sẽ cưỡi ngựa chạy đến đây."
"Ngựa là anh dắt!" Trần Tê lạnh lùng nhắc nhở.
"Tôi...!là lỗi của tôi." Về điểm này, Vệ Gia không phản đối.
Anh giải thích cấu trúc chung và nguồn gốc của hố nước sâu cho Trần Tê, nhiều lần đảm bảo rằng tính mạng của cô sẽ không gặp nguy hiểm.
"Còn phải chờ trời sáng bao lâu? Không tìm được dây kéo tôi lên sao?"
"Tôi không động được đến cô."
"Cho anh một cơ hội nữa, nếu không muốn chết thì nói lại lý do một lần nữa!"
Vệ Gia kiên nhẫn nói: "Nếu không buộc chặt dây thừng, rất dễ bị ngã nữa.
Người cưỡi ngựa giỏi thắt nút nhất hôm nay bị đâm vào thắt lưng khi đi vệ sinh bừa bãi hôm nay, buổi tối đã uống đến hai bình rượu thuốc để "lưu thông máu", đã sớm bất tỉnh nhân sự."
Lần này Trần Tê không nói nên lời, hóa ra bi kịch của cô ấy đã được định sẵn vào thời điểm đó.
"Tôn Kiến Xuyên đâu? Cậu ta cũng rơi xuống hố sao?" Cô nghĩ đến người bạn nhỏ vừa cầm gậy vừa phi ngựa, khiến cô bây giờ ở trong hố, vừa bực mình vừa lo lắng.
"Cậu ta không sao."
P
"Còn có Tiểu Hầu Tử...!Làm sao bây giờ, hình như nó bị ngã rất nặng." Trần Tê nhớ lúc mình đi học cưỡi ngựa, một khi ngựa ngã có thể gãy chân, nếu như chữa trị không hiệu quả có thể bị cho chết.
Bọn họ ở đây làm hỏng con ngựa rồi, hơn nửa cũng có tinh thần trách nhiệm.
Cô mệt mỏi ôm gối nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu nó không khỏi tôi sẽ trả tiền cho anh.
Nếu nó còn có thể cứu chữa, anh đừng vội xử lý.
Tôi sẵn sàng chịu mọi chi phí điều trị, về sau cũng không có quan hệ nuôi nó."
"Cô lo cho mình trước đi.
Đừng nói nữa, thử tìm tư thế ít khó chịu nghỉ ngơi một lát, hừng đông tôi liền đi tìm người."
Tức giận của Trần Tê tiêu tan không ít, uể oải suy nghĩ, cô không thể không đối mặt với hiện thực lạnh lùng rằng mình sẽ không thể quay lại mặt đất.
"Nếu là người khác, bọn họ sẽ không chút do dự nhảy xuống hố cùng cô gái bị thương vào lúc này."
"Những người khác?"
"Nam chính trong tiểu thuyết và phim truyền hình." Có lẽ Tôn Kiến Xuyên cũng có thể làm được, anh ta sẽ không chút nghĩ ngợi lao xuống với cô, sau đó còn nhanh chóng hối hận, khóc to hơn cả cô.
Trần Tê cự tuyệt tưởng tượng thêm cảnh đó.
"Tôi không phải diễn viên chính, không biết đáy hố có thể chịu được trọng lượng hai người hay không, nếu như...!"
"Chủ đề này có thể kết thúc...!Chậc chậc! Nghe nói anh có một cô em gái.
Nếu là em gái anh ngã vào, anh có nhảy vào theo cùng không?"
"Còn tùy vào tình huống.
Em gái tôi thấp hơn cô.
Em ấy nhút nhát.
Tôi có thể..."
"Được rồi, chủ đề này thực sự kết thúc!"
....
"Vệ Gia, anh còn ở trên đó sao?"
"Ừm."
"Tôi thực sự sẽ ổn chứ?"
"Ừm."
"Anh sẽ ở lại với tôi cho đến hừng đông chứ?"
"Ừm."
"Thêm một tiếng "ừm" nữa thì chờ tôi được lên, anh xong rồi."
"Tôi không phải đã nói với cô sao? Trăng đã ẩn trong mây, tôi muốn bỏ đi cũng không được."
"Tôi hơi lạnh."
"Umm...!Tôi chỉ có một chiếc trên người thôi.
Nếu không tôi thả cái túi xuống cho cô ôm?"
"Không cần.
Thật ra tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều như vậy, tôi chỉ là có chút xấu hổ.
Tôi, tôi có chút muốn đi toilet."
"Cái gì?"
"Tôi nói tôi sắp tè ra quần mất! Không được nhìn, không được nghe, không được tưởng tượng...!cũng không được đi!"
Vệ Gia hơi bối rối trước tiếng hét của cô.
Anh vội vàng đứng lên, chân suýt chút nữa trượt chân, càng nhiều cục bùn nhỏ rơi xuống Trần Tê trên người.
"Xin lỗi! Tôi không nhìn." Vệ Gia quay người lại, mặc dù không quay đầu lại cũng không thể nhìn rõ cảnh vật dưới đáy hố.
Điều khó chịu là ban đêm thực sự yên tĩnh, và tiếng côn trùng, tiếng gió và tiếng tim đập không thể che lấp được tiếng vải cọ xát từ đáy hố.
Vệ Gia ho khan vài tiếng rồi hát thật to.
Anh hát một hồi đến khô cả giọng mới nghe được Trần Tê nói: "Được rồi, không cần mang sói tới đây."
Vệ Gia biết cô đã giải quyết xong nên cứng ngắc ngồi trở lại chỗ cũ.
Cô ngừng nói, vừa rồi anh còn ngại cô ồn ào quá, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy im lặng như vậy quá khó xử..