Du Thanh Phân nói chuyện mơ hồ, bình thường rất ít khi mở miệng, lần này cũng chỉ im lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt lãnh đạm không buồn chớp mắt, ngược lại lộ ra vài phần mỉa mai như muốn xem kịch vui.
Trần Tê thừa hiểu, ngược lại nói với Vệ Gia: "Bà ta không thích tôi, không phải anh không biết..."
"Cô là đồ khốn kiếp, làm cái gì cũng không đáng tin cậy!".
Vệ Gia gằn từng từ dữ dằn.
Cổ và lỗ tai anh đỏ bừng, nhưng giọng vẫn đều đều và thờ ơ.
Trần Tê chẳng tức giận: "Tôi khốn kiếp, anh vĩ đại.
Nhưng mạng bà ta là của bà ta, rượu cũng là bà ta muốn, bà ta sống hay chết tự bản thân bà ta quyết.
Anh có thể ngừng việc cứ ôm đồm mọi việc vào người, bao gồm cả là tính mạng người khác..."
"Vấn đề chính là trước khi bà ấy chết là tôi chết!" Vệ Gia một tay đem Trần Tê nhấc khỏi ghế.
"Đi, đi! Đi đâu đi đi!"
Động tác của anh một chút cũng không có vẻ thương hoa tiếc ngọc, Giang Hải Thụ không thể nhìn Trần Tê chịu đựng, sốt ruột đứng lên can: "Đừng, đừng động thủ!"
Giang Hải Thụ không có kinh nghiệm khuyên can đánh nhau, ngoài miệng lắp bắp, tay chân cũng trở lên trống rỗng, không biết phải để ở đâu.
Vệ Gia ngoài ý muốn dừng lại một chút, liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi hỏi Trần Tê: "Này là ai?"
Giang Hải Thụ thở dài, cuối cùng cũng có người chú ý đến sự tồn tại của cậu.
Cậu cùng Trần Tê xuống xe, cùng xuất hiện trong phòng, cùng uống thử hương vị kỳ quái của rượu khai vị, cậu giống như đứng dưới ánh nắng mặt trời mà bị đánh một gậy.
"Giới thiệu một chút, đây là đứa nhỏ gọi tôi là "mẹ"." Trần Tê không chút sợ hãi nói.
Giang Hải Thụ có chút cảm động, Trần Tê tự mình chủ động nói cô chính là mẹ cậu.
Cậu phấn chấn lên, phụ họa nói: "Đúng vậy, tôi là con trai của cô ấy."
"Xin chào." Vệ Gia gật gật đầu.
"Đã tới rồi thì cùng mẹ cậu cút đi!"
Vệ Gia chỉ cao hơn Giang Hải Thụ nửa cái đầu, anh cũng không có vẻ ngoài thô kệch, Giang Hải Thụ cho rằng anh là người đàn ông có thể che chở cho "mẹ" của cậu.
Nhưng cậu đang không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ nhớ tay Vệ Gia đụng phải cánh tay của cậu, sau đó nửa người đau nhức, cậu giống như con chim sẻ nhỏ bay ra khỏi cửa.
Trần Tê rất thức thời, cô cả người như không có xương, mặc kệ Vệ Gia sắp xếp.
Vệ Gia hiện tại hoàn toàn trong trạng thái phòng bị, một lòng chỉ nghĩ đem những kẻ xâm phạm kia đuổi ra khỏi địa bàn của mình.
Trong nháy mắt bị ném ra khỏi cửa, Trần Tê nhanh chóng thò tay vào khung cửa, cánh cửa sắp bị đóng sầm trước mặt cô cuối cùng cũng dừng lại.
"Muốn bị gãy tay gãy chân cũng được, đừng ăn vạ tôi." Vệ Gia xoay người về phòng, đem 2 vali hành lý cùng túi xách ném ra khỏi cửa, "Xin đừng quấy rầy tôi nữa, được không?"
Trần Tê đá văng túi xách xuống mu bàn chân, sắc mặt thay đổi: "Này, anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi? Đây là nhà của tôi, là tại sản duy nhất trước hôn nhân của tôi.
Tôi không có chỗ ở, hôm nay mới phải đến đây.
Tôi muốn chuyển về, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây cho tôi."
Vệ Gia bị mấy lời nói này làm chấn động một lát, một lúc sau mới thở dài nói: "Cô không còn có chút sĩ diện nữa sao? Tôi tưởng chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, cô cầm tiền..."
"Kia không tính, nhà chưa chuyển cũng không tính! Có gan thì anh với tôi ra tòa, xem cuối cùng cái nhà này thuộc về ai, dù sao tôi cũng chẳng ngại thêm một vụ kiện."
Vệ Gia giữ cửa, nhìn chằm chằm vào vào mắt Trần Tê, một câu cũng không nói thêm, giống như người bệnh nhân vừa bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, từ kinh ngạc chống cự đến khiếp sợ và lo lắng, cuối cùng hoài nghi số phận của mình.
Trần Tê rèn sắt khi còn nóng, bình tĩnh lại nói: "Anh ở nơi này sẽ không biết mấy năm nay giá nhà biến hóa.
Tôi cũng không phải người vô lý, ngược lại cho anh hai lựa chọn: Thứ nhất, tôi đưa cho anh một chút tiền, anh dọn ra ngoài ở.
Gia đình anh có người bệnh, tôi cho anh một tuần tìm nhà..."
Nói giữa chừng, cô quay đầu hỏi Giang Hải Thụ đang không biết chuyện gì: "Cậu còn lại bao nhiêu tiền mừng tuổi?"
"62 vạn 7300...!Còn cả mấy thẻ mua sắm." Giang Hải Thụ thành thật trả lời.
"Vậy là đủ rồi".
Trần Tê tiếp tục nhìn Vệ Gia.
"Anh còn có một lựa chọn khác, tôi cũng thấy là công bằng nhất.
Tôi với anh chia nửa căn nhà, tôi không đuổi anh đi, anh cũng đừng nghĩ tới việc đuổi tôi.
Quyền sở hữu nhà tạm thời gác lại, chờ tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này, dù anh có quỳ xuống tôi cũng không thèm ở lại nơi tồi tệ này đâu.
Đến lúc đó, chúng ta tiến hành thủ tục sang tên, hoàn tất thanh toán."
Vệ Gia nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ.
Trên đời này có 2 loại người khó đối phó nhất - người biết rõ nhược điểm của bạn và người không biết xấu hổ - Trần Tê lại có đủ cả hai.
Cô biết rõ lý do vì sao Vệ Gia không dọn đi khỏi hẻm Kim Quang, không phải vì luyến tiếc nơi này, mà vì cơ thể Du Thanh Phân thường xuyên phải đến bệnh viện điều trị, bệnh viện công tốt nhất trong thành phố chỉ cách đây 2 cây số.
Đối với bệnh nhân liệt lâu năm mà nói, ở những ngôi nhà cũ không có thang máy, di chuyển lên tầng cao rất bất tiện, nếu tầng 1 ẩm thấp thì tầng 2 là vừa.
Phòng khám thú y của Vệ Gia lại gần đây, khi anh ấy bận, những người hàng xóm quen biết cũng có thể giúp đỡ anh một chút.
Mặt khác, trong lòng anh cũng tồn tại một tia hy vọng xa vời, có thể một ngày nào đó, "người lạc lối" có thể tìm đường về nhà.
"Không nói gì thì tôi tự cho rằng anh chọn cách thứ hai.
Lựa chọn sáng suốt đó!" Trần Tê phá vỡ sự im lặng.
Vệ Gia tự giễu cười cười: "Tôi có được chọn sao? Lúc nào không phải là cô tự quyết định?"
"Là anh nhường tôi.
Anh không có gan lại nói tôi tự." Trần Tê mỉm cười, vén tóc bên tai, liền chui vào phòng.
Vệ Gia nhẹ nhàng đẩy cô ra sau.
"Anh lật lọng?"
"Hôm nay không tiện...!Tôi cần dọn dẹp nhà cửa và cần thời gian suy nghĩ."
"Tiện cái quỷ...!Anh muốn để tôi ngủ đầu đường à?"
"Mấy người chẳng phải còn 62 vạn 7300 ư? Đủ để sống trong khách sạn trước khu chợ rau suốt 30 năm."
"Xì, đó là tiền mừng tuổi của thằng bé".
Trần Tê vội vàng gõ vào tấm ván trước khi Vệ Gia định đóng cửa lại lần nữa: "Chờ một chút, chờ chút, anh nghe tôi nói đã, nghe tôi nói...!Tôi đã lái xe cả ngày lẫn đêm, chỉ ngủ 4 giờ ở trạm xăng dầu trên đường, ăn có hai thanh ngũ cốc, hiện tại sắp chết rồi...!Tôi chết cũng không chết ở bên ngoài cái khách sạn nhỏ xíu kia, anh không cho tôi vào, tôi liền ngủ ngay ngoài cửa, gặp ai cũng nói anh ức hiếp tôi, có lẽ còn có cả truyền thông đến phỏng vấn đó.
Ai u!"
Cô loạng choạng ngã vào trong phòng, Vệ Gia lui vào phòng khách, đờ đẫn ngồi trên chiếc sofa cũ kỹ, hai tay đặt trên đầu gối, mặt vùi vào lòng bàn tay, lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Nhà này chỉ lớn một chút, cô cũng không phải không biết.
Cô muốn sống như thế nào?"
"Trước khi sống như nào thì giờ như thế." Trần Tê cố giấu vẻ vui mừng trên mặt, ngồi bên cạnh Vệ Gia, nịnh nọt nhéo nhéo bả vai.
Vệ Gia phủi tay cô: "Đừng động chạm."
Trần Tê ngượng ngùng thu hồi tay, đem tay đặt ra phía sau.
Vệ Gia thở dài, nhìn Giang Hải Thụ nấn ná ngoài cửa, nói với Trần Tê: "Cô sắp xếp cậu ta như thế nào?"
"Nó chỉ là một đứa trẻ, không nơi nương tựa, bướng bỉnh nhất quyết theo tôi.
Tôi vốn dĩ cũng không nghĩ mang theo nó...!Anh cứ coi như nó không tồn tại đi.
Phòng bếp, phòng khách, nhà vệ sinh, nó ngủ ở đâu cũng được." Trần Tê nháy mắt với Giang Hải Thụ, người đang gật đầu không nói, Giang Hải Thụ không còn cách nào khác, đành phải gật đầu tán thành.
Vệ Gia không hề xem cái kẻ "dài chân dài tay" kia không tồn tại, "Đứa trẻ này", hỏi Trần Tê "Con trai của Giang Thao?"
"Uhm."
Trần Tê trả lời ậm ừ không nghe rõ.
Ánh mắt của Vệ Gia dán vào người cô như muốn thiêu đốt cô, tra khảo cô.
"Trần Tê, cô không thể như vậy!"
Anh nói những lời không đầu không đuôi, Trần Tê lại nghe hiểu rõ.
Cô cười lạnh một tiếng: "Tôi biến thành như này có cả công lao của anh."
Giang Hải Thụ liếc nhìn Vệ Gia một lúc, trong chốc lát lại quay sang nhìn Trần Tê.
Cậu như đã vỡ lẽ một chút, nhưng lại càng bối rối hơn.
Cậu không thừa nhận mình chỉ là một đứa trẻ, nhưng hiện tại xem ra thế giới của người trưởng thành với cậu vẫn còn cách xa.
Cậu chỉ biết Trần Tê nói xong câu kia thì mím chặt môi, lông mày nhíu một cách mất tự nhiên, khóe mắt ửng đỏ.
Mà Vệ Gia lập tức đứng dậy đi vào bếp, để lại một câu lạnh như băng: "Cô muốn sao cũng được.".