Khoảng cách này quá gần, quá thổn thức, mấy ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của Y Sương, bám víu trên chất vải mềm mại từ chiếc áo choàng màu đen bóng bẩy của Hắc Lan.
Trên người chàng, tỏa ra hương thơm dịu dàng của những dược liệu quý, mùi của hoa hồng xen lẫn chút gì đó giống như hương thơm từ mật.
Hương rất kỳ lạ, có vẻ các thầy y đã dùng những dược liệu mới để trị thương, vô tình tạo nên loại hương đặc biệt tỏa ra trên cơ thể của Hắc Lan.
Đôi mắt của chàng cứ chiếu vào cô một ánh nhìn say như men rượu, môi chàng đỏ thẫm như giọt máu, làn da trắng hồng còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Mẹ chàng nếu sinh ra chàng là tính nữ, ắt chàng cũng sẽ là một đại mỹ nhân ở vùng đất đầy kỳ bí này.
Hàng mi của Y Sương dần dần rủ xuống, cô thấy chàng đang cúi sát xuống khuôn mặt cô, không, nói rõ hơn là cúi gần đến môi của cô.
Chàng đang muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn hôn cô ư? Không được, sự đẹp đẽ và cuốn hút của chàng giống như một loài hoa ăn thịt, dụ dỗ con mồi bằng những thứ hấp dẫn rồi sẽ nuốt chửng.
Hắc Lan là mật ngọt, là mỹ vị, nhưng chàng là mật độc.
Cô không thể để cho bản thân của mình rơi vào cạm bẫy như quá khứ đã từng đi qua.
Bàn tay đang níu áo Hắc Lan của Y Sương bỗng thả áo hắn ra, cô muốn dùng linh lực để tấn công nhằm thoát khỏi vòng tay của hắn.
Chỉ là cô chưa kịp hành động gì cả, đã bị dịch chuyển đến phòng ngủ của Hắc Lan.
“Ta biết ngươi thích ta! Cũng đã nghe qua ý nguyện muốn giúp giường của ta được ấm lên!”
“Lúc này, giường của ta rất lạnh, đây là cơ hội của nhà ngươi đấy.”
Hắc Lan ôm chặt cô, cúi sát và dí vào đôi mắt tròn ngỡ ngàng của cô mà nói.
Giọng của hắn vang lên thì thào, hơi thở phả ra trên khuôn mặt cô rất rõ rệt.
Thế rồi, ánh mắt ma mị tuyệt đẹp đó của Hắc Lan cứ đặt lên đôi môi hồng mươn mướt của Y Sương.
Chốc lát, hắn đã ôm eo cô, ấn vào lưng cô một cái, đã có thể nhanh chóng đẩy cô áp sát vào cơ thể của hắn.
Y Sương mở tròn cặp mắt, tay đấm vào người Hắc Lan với sức lực mà bản thân làm được trong lúc này.
Chàng chạm vào môi cô ngông cuồng chiếm lấy, đầu lưỡi của chàng đã ngang ngược muốn mở răng cô tiến vào bên trong, từng cử chỉ rất nhanh và rất ham muốn của chàng từng chút từng chút phải khiến môi cô tuân theo, cho đến khi đầu lưỡi của cô cũng đã phải cảm nhận được chiếc lưỡi ngang tàng của chàng.
Hắc Lan đẩy sâu những nụ hôn lên đôi môi của Y Sương, hắn không mệt và dường như cũng chẳng có chút hụt hơi, hôn đến ức hiếp đôi môi mỏng manh của cô ấy muốn sưng cả lên.
Y Sương áp sát cơ thể của Hắc Lan, nên cảm nhận được nhiệt độ trong người hắn đang dần tăng, lại còn cảm nhận được vật quý giá đó của hắn đang muốn bung ra ngoài.
Hắc Lan đẩy người cô ngã lên giường, tay chạm vào y phục của cô muốn cởi ra.
Bàn tay đó lập tức bị Y Sương nắm lại, đôi mắt cô tỏa ra sự phản kháng mạnh mẽ.
“Ngài nên dừng lại nếu như không muốn ta đốt trụi cả căn phòng này.”
Nguồn sức mạnh từ lửa của Minh tộc Hắc Lan đã được chứng kiến qua, nên biết được mức độ mà nữ nhân này có thể thực hiện.
Hắn ngửa bàn tay trượt nhẹ trên gò má của Y Sương, cất giọng chậm rãi: “Ngươi muốn ta tha cho Đan tộc không?”
“Ý ngài… “ Cô đang muốn hỏi lại bị ngắt lời.
“Chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu.”
Cô im lặng gật đầu một cái.
Hắc Lan mới nói: “Vậy thì đêm nay ngươi phải làm ấm giường cho ta.”
Hắn cúi sát tới khuôn mặt cô, cạ chóp mũi của mình vào mũi cô, nhẹ nhàng bảo: “Nếu nhà ngươi chống đối, thì ngày mai ta cho ngươi thấy toàn bộ Đan tộc sẽ bị xóa tên khỏi vùng đất X.”
Tuy hắn nói rất êm ả, nhưng cặp mắt lại nhìn cô sắc lẹm như thanh kiếm Chiến.
Y Sương nhìn thẳng vào mắt hắn, chợt nuốt nước bọt trôi xuống cổ họng.
Hắc Lan không dừng lại ở cảnh cáo đó vì hắn đã nhìn rõ được ý đồ của nữ tì này, hắn tiếp tục thả cho cô một câu: “Ta biết ngươi không phải người của Đan tộc, nhưng cho dù ngươi có chết để che giấu thân phận, thì ta cũng sẽ bắt Đan tộc phải chôn cùng.”
“Ngươi thấy sao, muốn ta tha hay không tha cho Đan tộc đều nằm trong quyết định của ngươi cả.”
Hắc Lan muốn hôi lên môi của Y Sương nhưng cô đã lập tức quay mặt đi.
Cô hít thở khá mạnh, uất ức vì bị cưỡng ép.
“Tại sao phải dùng cách này ngài mới chịu tha cho Đan tộc?”
“Ngài… yêu ta sao?”
Hắc Lan cười, trả lời: “Ta chỉ yêu phu nhân của ta, không ai thay thế được nàng.
Ngươi… chỉ là đang phải phục vụ ta.”
Y Sương từ từ quay mặt lại, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Hắc Lan.
Hắn lại cúi xuống chạm môi của mình lên đôi môi nhỏ mềm mại của Y Sương, tay vén tóc cô qua vành tai, rồi mới tiếp tục tiến vào những nụ hôn sâu hơn với cô.
Y Sương đã đồng ý cho Hắc Lan đụng chạm cơ thể của mình.
Lý do lớn nhất để cô phải làm vậy là vì muốn cứu Đan tộc.
Lúc chàng dùng những cử chỉ âu yếm khóe mắt cô lăn hàng lệ.
Trước đây, cô từng là của chàng, là phu nhân được chàng cưới hỏi long trọng, nhưng khi đó chàng chỉ lừa gạt chứ không một lòng yêu cô.
Hiện tại cũng thật phũ phàng, chàng muốn cô nhưng chàng nói đó chỉ là cô đang phục vụ chàng, chứ cũng không phải là từ yêu.