Mật Ngọt Độc Địa Phần 2


Với sức mạnh từ thần lực của Hắc Lan tác động, kim thuật ghim trong người của Y Sương liên tục quay vòng.

Thế nhưng, kim lại không dễ dàng được hút ra.

Đây là loại thuật đặc biệt của Nguyệt Tộc, Nguyệt Minh nếu không có ý định hủy thuật thì khó có ai có thể lấy được cây kim này ra.
Y Sương thở nặng, mắt nhìn xuống luồng khí thần lực đang tỏa ra ở tim của mình, sau đó tầm nhìn từ từ dừng trên khuôn mặt của Hắc Lan.

Cô cảm nhận được chàng đang muốn hút kim ra, cô thắc mắc không hiểu sao chàng lại làm vậy? Chẳng phải chàng rất hận cô, rất muốn dày vò cô ư?
Thần lực của Hắc Lan cứ tiếp tục phóng ra, hắn nhất quyết muốn rút cây kim tà thuật này.

“Hắc chủ đừng hao tổn thần lực nữa, thay vào đó hãy giết ta đi! Giết ta là nhanh gọn nhất!” Y Sương lấy hơi nặng nhọc nói, cặp mắt cô như viên ngọc có màu hồng nhạt, ướt nước, sáng long lanh.
Dù cô có cầu xin được chết, có khuyên Hắc Lan đừng tiêu tốn thần lực vì mình, nhưng hắn không muốn nghe.

Cô càng nói hắn chỉ càng muốn nổi nóng, cơ mặt đã căng lên thấy rõ, Y Sương tốt nhất đừng nói thêm gì, vì cô nói thêm tức là đang muốn chọc điên hắn.
Nguyệt Minh ở cách bọn họ khá xa, mà vẫn cảm nhận được rõ nguồn sức mạnh đang tác dụng lên kim của bà ta.
Hắc Lan đã tăng thêm thần lực lên, không tiếc bị tiêu hao sức mạnh quý giá chỉ vì một ả tì nữ thấp hèn.

Có lẽ hắn đã thích nữ nhân họ tộc Đan.

Hừm! Cô ta xinh đẹp thế cơ mà, nào có kém hơn so với Ưng phu nhân đã mất của hắn.

Không còn phu nhân, Hắc Lan giường đơn gối chiếc, ắt là cũng muốn có một người phụ nữ khác để ôm ấp.

Nữ tì Đan Y đó lúc cần dùng đến nhan sắc của cô ta lại chẳng thể dùng, lúc không cần nữa thì lại có kết quả tốt.

Nguyệt Minh bỗng cười nghiêng ngả trong ngục, bây giờ tì nữ do bà ta lựa chọn lại đang muốn câu dẫn Hắc Lan, dựa vào hắn để một bước lên mây, cô ta sẽ phản bội lại bà ta, vì lúc này bà ta đã không còn địa vị trong Hắc tộc.
“Đan Y ngươi cũng biết bắt lấy thời cơ một cách nhanh chóng nhỉ? Vậy thì, ta cũng nên biết lợi dụng thời cơ khi hắn đang muốn cứu ngươi, để mà báo mối thù giết con của ta.”
“Hắc Lan, hãy nếm mùi của kim thuật đi! Nếm hương vị của sự đau đớn tột cùng là như thế nào!”

Nguyệt Minh xoay ngón tay trỏ đọc thần chú trong miệng, sau đó co ngón tay lại rồi dứt khoát duỗi thẳng.
Tại hang động dưới vực thẳm, Hắc Lan đang hút kim thuật thì đột nhiên phải nhắm mắt lại, hai hàng mày nhíu sâu, cổ họng phát ra một tiếng: “Ưm.”
Bàn tay hắn bóp chặt lại, hơi thở trở nên nặng một chút.
“Ngài… không sao chứ?” Y Sương lo lắng hỏi, cô dường như cảm thấy trong tim không còn gì khó chịu nữa, có vẻ là kim thuật đã được hút ra rồi.
Cô nắm lấy bàn tay đang bóp chặt của Hắc Lan, mở ra xem.

Qua quan sát bên ngoài của mắt thường sẽ chẳng thấy gì cả, có điều Y Sương hiện đang ở trong thân xác của Ánh Minh, là người nữ chủ của Minh tộc nên cô cũng có sức mạnh của Minh tộc, vì vậy có thể sử dụng được khả năng nhìn xuyên thấu.
Đôi mắt của Y Sương lóe lên linh lực có màu vàng nhẹ, nhìn xuyên qua lớp da thịt để nhìn vào vật thể đang ở bên trong lòng bàn tay của Hắc Lan.

Nhìn thấy thứ đó, cô mới sửng sốt nhìn lên Hắc Lan, nói: “Không ổn, kim thuật đã được ghim vào trong tay của ngài rồi.”
Cô mở lòng bàn tay của mình, dùng linh lực của bản thân để hút ngược lại kim thuật.

Hắc Lan thẳng thừng đẩy cô ra, rồi đứng dậy, gương mặt hắn lạnh như băng, vừa rồi còn ôm chặt cô muốn cứu cô, chốc lát đã hờ hững đến như chưa từng quen biết: “Ngươi là tội nhân của Hắc tộc, không có tư cách để chạm vào người ta.”
Y Sương sững sờ, nói: “Ta chạm vào người ngài? Là ta chạm vào người ngài?”
Hắc Lan lạnh mắt liếc nhìn qua cô, không nói gì.
Cô thật muốn cười lên quá, vừa rồi là ai đã chạm vào người cô trước.

Cô cũng chỉ là nắm cái áo, động vào tay một chút thôi, còn chàng ấy chẳng phải là ôm cả ngươi của cô vào thân hay sao? Nói cô không có tư cách chạm, vậy thì còn ôm cô làm cái gì? Đúng là, Hắc Lan chủ có khác nhỉ? Chàng muốn nói sao thì là như vậy.
Hắc Lan tiếp tục phóng dây thần lực trói Y Sương lại.
“Ngoan một chút nhà ngươi sẽ bớt đau hơn đấy!” Hắn nói rồi một phát kéo cô đi ra ngoài.
Bàn chân của Y Sương vốn dĩ đã bị thương, giày đã rách nát cả, Hắc Lan lại lôi cô đi qua các bụi rậm, đất đá, chân cô lại thêm rướm máu.

Y Sương cắn môi cố gắng chịu đựng cơn đau mà không rên rỉ thành tiếng, có đoạn cô còn bị ngã rất mạnh xuống đất, trầy xước thêm tay chân.

Nhưng Hắc Lan chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt vô tình, nắm sợi dây kéo cho cô phải đứng dậy đi tiếp, chẳng hề để cô được một chút nghỉ ngơi.
Chàng đối với cô tàn nhẫn như vậy, mà cô thì lại chẳng một chút trách móc.

Vì mỗi lần cô muốn oán, cô sẽ nghĩ tới hình ảnh chàng bị thanh Tẩm Huyết Kiếm ghim trên bức tường đá.


Thanh kiếm đó to gấp ba lần bàn tay của cô, lại còn là kiếm thần khát máu, nó đâm vào trong bụng của chàng, thì đau đớn đó so với đau đớn mà cô đang nếm trải cái nào sẽ nhiều hơn?
Hắc Lan đi đến vách của vực thẳm này thì dừng lại, mắt hướng nhìn lên trên.

Trên cao có lớp sương bao phủ, quả là khó quan sát được phía trên.

Hắn sờ tay lên lớp đất đá, suy nghĩ có thể dùng kiếm Chiến để hỗ trợ việc leo lên.

Tuy nhiên, trên tầng cao kia hắn nghĩ sẽ có loài chim dữ tấn công, nếu phải dùng kiếm Chiến để chiến đấu, thì sẽ khó lòng leo tiếp.

Hơn nữa, hắn lại còn mang theo nữ tì kia…
Hắc Lan quay lại nhìn Y Sương, ánh mắt có gì đó lắng sâu khó hiểu.
Y Sương nhìn ngài ấy, rồi cũng nhìn lên trên cao.

Cô có khả năng xuyên thấu nên khác với Hắc Lan là cô có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc phía trên.

Trên đó có rất nhiều những loài vật kỳ lạ đang bay lượn, cả những loài đang đu trên thành vách, trông chúng đều rất hung dữ.
“Ngài định leo lên trên sao? Nếu vậy thì đừng, lối đi này không thuận lợi đâu!”
Cô vừa mới nói dứt câu thì người đã bị đẩy văng sang bên phải.

Từ đâu bỗng dưng xuất hiện một con hung thú đi bằng hai chân, khuôn mặt như loài khỉ lai một chút với sư tử, lông lá đầy người, có màu vàng nâu, lao đến tấn công cô.

Hai răng nanh của nó dài như hai ngón tay giữa của người trưởng thành, nước dãi nhỏ lộp độp lên mặt của cô rất khiếp.
Hung thú này đang muốn ăn thịt Y Sương, trong đôi mắt săn mồi của nó có thể cảm nhận được nó đang khá đói.
Chỉ là bên cạnh món ngon này của hung thú là Hắc chủ của Hắc tộc, hắn đâu thể dễ dàng để cho con vật kia sơi người nữ tì mà hắn đã cất công đi bắt về chứ.

Vì thế, một chưởng lực được đánh ra, hung thú bay thẳng vào thân cây gần đó, những cây khác cũng bị đánh gãy đè lên người nó khiến nó không còn khả năng nhúc nhích.
Y Sương ngồi dậy, nhìn con hung thú, vừa rồi nó làm cô hết cả hồn.


Cô nhìn Hắc Lan thì hắn lại lơ đi.

Chẳng lẽ đến nhìn cô cũng không có tư cách nhìn hay sao?
Hắc Lan lại tiếp tục quan sát địa hình, hắn kéo Y Sương đi sang nơi khác.

Mỗi bước đi của họ đều được Hắc Lan cảnh giác, nhưng lại không thể cảnh giác hết mọi việc được.

Hắc Lan đi trước nên đã bước vào trong một ảo cảnh, Y Sương thì vẫn còn ở bên ngoài, vì bị trói kéo theo sau nên cách hắn tầm hai sải tay
Chỉ cần nhìn qua một cái linh lực của Y Sương đã giúp cô nhận ra phía trước là ảo cảnh.

Cô lập tức cảnh báo Hắc Lan: “Ngài mau bước ra ngoài, trong đó là… “
Cô còn chưa nói hết hung thú đã xuất hiện quây lấy Hắc Lan.

Hắn đã buông tay khỏi sợi dây đang kéo theo Y Sương, để chiến đấu với bọn hung thú to lớn có bộ lông màu đen.
Y Sương đứng bên ngoài quan sát, nếu lúc này cô có ý định bỏ chạy thì Hắc Lan cũng không làm gì được cô.

Dù có khả năng đó, thì cô cũng không bỏ trốn nữa.

Cô lo cho Hắc Lan, ảo cảnh này được tạo ra ắt hẳn là muốn đối phó với chàng.
Những con thú được liệt vào hàng ác thú lại có khả năng biết dàn trận, thì chúng là người của Thú tộc.

Vì để đối đầu với Hắc tộc nên Thú tộc chỉ tập hợp những ác thú để làm thành một đội binh, khác với thần thú, thần thú là loài có linh tính hiền lành và sẽ được thuần hóa thành thú nuôi của các tộc.
Thú tộc là một tộc chuyên huấn luyện thú.

Trước đây, họ thường huấn luyện ra các thần thú, nhưng bây giờ hầu như là muốn khai thác ác tính của các loài thú để nhằm chống lại Hắc tộc.

Y Sương đang bị trói nên khó thi triển được linh lực, cô uốn éo người để tìm cách phá dây thần.

Hắc Lan ở trong ảo cảnh, nên bị rất nhiều cảnh giả gây ra khả năng phán đoán sai trong lúc ra đòn.

Mặc dù vậy sức mạnh của Hắc Lan vẫn là một điều đáng dè chừng với bọn ác thú này.


Khi hắn chưa dùng đến kiếm Chiến bọn chúng có vẻ có chút đắc thắng.

Đợi đến khi kiếm được triệu hồi thì chúng lại không ít con bị chém chết.

Hắc Lan căng cơ mặt, tức giận xòe bàn tay, đọc ba từ: “Roi đã thú!”
Roi đã thú là vũ khí chuyên dùng để đánh thú dữ của Hắc Lan, roi này quất vào con thú khiến nó nằm liệt ngay tức khắc, nặng thì chỉ có thể là chết.
Hắc Lan vốn đã có thể tiêu diệt được đám hung thú này để thoát ra khỏi ảo cảnh.

Thế nhưng, roi đã thú cũng không hiệu quả.

Bởi vì, Hắc Lan đang chiến đấu thì đột nhiên bàn tay phải của hắn truyền đến một cơn đau dữ dội, đau đến mức hắn không thể cầm chặt được roi trong tay.
Đám hung thú thấy lợi liền tấn công khiến Hắc Lan bị thương, một con trong số chúng đã lao tới dùng móng vuốt sắc nhọn muốn báu vào tim của hắn.

“Hắc Lan!!!”
Y Sương hét lên!
Hung thú đó chưa kịp móc lấy tim của Hắc Lan thì thanh kiếm Chiến đã chém chết nó.
Y Sương gục xuống thở mạnh, cũng may kiếm Chiến luôn ở cạnh chàng.

Mặc dù kiếm Chiến đang ra sức bảo vệ chủ, nhưng quá nhiều hung thú và có sự dàn trận thì kiếm cũng có khả năng sẽ bị đánh bại.

Hắc Lan cố gắng dùng thần lực nhưng càng lúc bàn tay lại càng đau, cả người của hắn đang rất mất sức.

Hắn khó lòng tập trung chiến đấu.
Y Sương đoán điều đang khiến Hắc Lan đau đớn chính là kim thuật của Nguyệt Minh, cô đã nếm qua mùi vị của nó nên hiểu rõ sự đau đớn đang tác động lên bàn tay của chàng.

Bà ta quá là độc ác mà.
“Mình phải cứu chàng.

Nhưng phải làm gì để tháo dây bây giờ!”
“Hắc chủ hãy thu lại dây của ngài trên người ta! Hãy mau thu lại dây của ngài! Ta sẽ giúp phá ảo cảnh!”
Cô lớn tiếng kêu chàng hành động, vì chỉ có cởi được dây cô mới có thể nghĩ cách cứu chàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận