Năng lực nhìn xuyên thấu qua vật thể của Y Sương đã tốt hơn lần đầu tiên rất nhiều, sau khi phát hiện thỏ gặp nguy hiểm cô đã phóng linh lực cứu nó.
Đến bản thân cô cũng không ngờ rằng cô có thể sử dụng linh lực được tốt như vậy, dù đang ở một khoảng cách không gần.
Thỏ trắng thoát khỏi bàn tay của tên cai ngục đã lập tức chạy đi mất, nó vô cùng nhanh nhẹn, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu.
Tên cai ngục bực tức vì để lỡ mất một món mồi ngon, ngược lại Y Sương thì lại đang cười vì đã cứu được vật nuôi của mình.
Cô mong nó có thể tìm về tộc Y, nhưng hiện tại cô còn không biết tộc của mình đã di dời đến nơi nào thì làm sao thỏ có thể biết được mà tìm về?
Cô ngồi tựa lưng vào khung sắt, hạ mắt nhìn đôi tay bị trói vào nhau, hai cổ chân cũng không thoải mái gì hơn.
Thỏ trắng bỗng dưng xuất hiện đánh thức nỗi nhớ nhà trong lòng cô.
“Hắc tộc cấm kỵ thú hoang, linh lực yếu, nếu thỏ cứ quẩn quanh ở đây sẽ khó tránh khỏi bị binh lính phát hiện và giết chết.
Mình phải nghĩ cách tìm nó, đưa nó về với Y tộc.”
Y Sương chăm chú vào xiềng xích đang trói ở hai tay của mình.
Xích này binh lính thường dùng để trói tù nhân, và có chứa linh lực.
Hai bàn tay của cô tỏa ra lửa, cô muốn đốt sợi xích này.
Lửa bao quanh xích một lúc thì chợt tan biến.
Cô nhận ra có người đã tăng linh lực gấp đôi cho sợi xích, lửa của cô hiện tại không công phá được nó, càng đốt nó lại càng siết chặt vào hai cổ tay của cô.
“Là chàng sao Hắc Lan, chàng sợ lửa linh lực của ta có thể đốt đứt xiềng xích này nên chàng đã truyền thần lực vào?”
Y Sương nhíu đôi lông mày mảnh mai, ánh mắt dán vào sợi xích.
Bình Bình đang đi thì có một tì nữ tiến lại gần cô, đi cùng và khẽ nói: “Đan Y đã bị bắt về thưa quản hầu.”
“Hắc chủ đích thân đi truy bắt, ta cũng đoán cô ấy khó mà trốn thoát.
Có nghe ngóng được cô ấy bị xử lý ra sao không?”
“Hiện tại chưa có phán quyết nào đưa ra với Đan Y, nhưng về tộc Đan của cô ấy thì Hắc chủ đã ra lệnh trừng phạt.”
Bình Bình nhìn qua người nữ tì một cái, sau đó hỏi: “Trừng phạt thế nào?”
“Diệt tộc!”
Bình Bình nâng mắt lên và dừng lại, ánh mắt bàng hoàng hướng đến nữ tì bên cạnh: “Đến mức diệt tộc ư?”
Nữ tì cẩn trọng nhìn trước sau, vì chuyện này bị cấm bàn tán: “Vâng, lệnh đã được ban xuống.
Tướng Hắc Hỏa Thiên đã nhận lệnh, ngày mai sẽ dẫn binh đi truy sát Đan tộc.”
“Hắc Hỏa Thiên!” Bình Bình căng thẳng khi nghe đến cái tên này.
Hắc Hỏa Thiên hay còn gọi là Hỏa Thiên là cánh tay thân cận của Hắc Lan.
Cái tên có nghĩa là lửa trời, hắn có linh lực mạnh nhất trong các tướng lĩnh của Hắc Lan.
Mặc dù hắn không có linh lực lửa, nhưng tên của hắn có nghĩa như sự hủy diệt từ trời.
Khi chinh chiến cùng Hắc Lan chủ, Hỏa Thiên có máu chiến cũng không hề kém, xét về độ tàn bạo cũng y hệt như Hắc chủ của Hắc tộc.
Nếu hắn dẫn binh đi truy sát Đan tộc, thì đến một ngọn cây, cọng cỏ hắn cũng sẽ không buông tha.
“Đan tộc chuyên về luyện dược, bao lâu nay chỉ sống ẩn dật, không ngờ lại có ngày gặp họa lớn thế này.” Bình Bình ái ngại nói sau đó nhìn thấy Hỏa Thiên đi đến, hai người họ lập tức né tránh.
Tối đêm, tại cổng bên ngoài nhà lao, một nữ tì mặc áo khoác dài màu đen đi đến.
Cô đưa cơm cho lính canh và cũng lén đặt vào tay họ một chút vật báu.
“Ta chỉ vào trong một lúc, xin hãy châm trước!”
“Bên trong đang canh giữ tội nhân, cô không thể vào.”
“Ta chỉ vào thăm người một chút sẽ lập tức ra khỏi.
Các ngài không báo với Hắc chủ sẽ không ai biết cả.
Số vật báu này là Ưng chủ từng ban tặng cho ta, rất quý giá, chỉ cần cho ta vào một chút thì chúng sẽ dâng tặng cho các ngài cả.”
Vật báu quá hấp dẫn, binh lính cũng nổi lên lòng tham.
Họ quan sát nữ tì chân yếu tay mềm này, nghĩ cô ta cũng không có khả năng cướp tù nhân nên sau một hồi lưỡng lự thì đã đồng ý.
Lính canh hóa ra một đồng hồ cát, khi cát chảy xuống hết hắn sẽ lập tức đưa nữ tì ra ngoài.
“Cảm ơn, ta sẽ vào nhanh thôi.”
Người nữ tì này là Bình Bình, khi bước qua cổng cô đã lén phóng ít linh lực vào đồng hồ cát đó, khiến nó chạy chậm hơn một chút.
Bước vào trong nhà lao, Bình Bình cảm giác rất buồn nôn vì mùi hôi tanh, tù nhân ở đây cũng dòm cô bằng những cặp mắt rất đáng sợ.
Cô đi nhanh dần, và quan sát hai bên để tìm người muốn gặp.
Bình Bình chợt dừng chân tại một khung sắt, cô quay sang phải, giọng xúc động thốt lên: “Đan Y!”
Y Sương đang rũ rượi cúi mặt xuống hai đầu gối, đột nhiên nghe tiếng gọi cô mới từ từ ngẩng mặt lên.
“Bình Bình!”