Ngày hôm sau đến thật nhanh, cảm giác của thời gian như không tồn tại trong cung điện.
Hắc Lan trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, hắn có thể đoạt mạng bất kỳ một tì nữ nào.
Y Sương cô gái mang thân phận thật sự là bộ tộc Y, ẩn nấp linh hồn mình trong một thể xác khác, vì muốn trả thù nên bây giờ cô phải đối diện với chính kẻ mình muốn giết.
Cô tự hỏi bản thân rằng cô có sợ hắn hay không?
Câu trả lời từ tận đáy lòng là cô không sợ hắn, điều mà cô sợ đó là sẽ mất đi cơ hội được giết hắn rửa hận mà thôi.
Y Sương bưng khay thức ăn đi đến căn phòng của Hắc Lan.
Cô nghĩ nếu như cô cho vào trong canh của hắn một ít thuốc độc thì sẽ thế nào? Cách này liệu có giết được hắn, tuy nhiên nó lại không phải là một cách quang minh chính đại, cũng không an toàn cho cô, tốt nhất vẫn là nên tìm ra thứ mang thần lực cho hắn.
"Rốt cuộc đó là thứ gì?"
Cô còn vài bước nữa là ra khỏi khu vực phòng bếp, chuẩn bị đi đến căn phòng của Hắc Lan.
Y Sương đi ra bất chợt lại nhìn thấy một tì nữ hớt hãi chạy tới, và kể cho cô nghe chuyện đã khiến cô ấy phải có biểu cảm như vậy.
"Ưng tộc cưỡi chim thần đến?" Cô ngạc nhiên.
Tì nữ kia gật đầu lia lịa: "Bên ngoài đang rất nguy hiểm."
Cô ấy vừa nói xong thì hai người đã giật mình, vì có mũi tên bay vào từ cửa sổ đang mở.
Y Sương liếc mắt đến hướng cửa.
Cô lập tức huơ tay một cái sử dụng linh lực với luồng ánh sáng vàng, đóng cánh cửa lại.
"Mau đi thôi!" Cô nói.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Cái chết của Ưng Ái Linh được Hắc tộc đưa ra lý do là vì sợ tội nên mới tự sát.
Nhưng Ưng tộc không tin điều đó, và em trai của nàng ta lại càng không tin điều đó.
Ưng Phong cưỡi chim thần, hạ lệnh cho binh đoàn của mình bắn cung xuống cung điện của Hắc Lan.
Các tộc trưởng và tướng lĩnh của Hắc Lan chống trả.
Chim thần của Ưng tộc quạt đôi cánh tạo lốc xoáy xông thẳng đến binh tướng của Hắc tộc.
Bọn họ lần lượt bị đánh bại, và đã có nhiều quân lính của Hắc tộc thiệt mạng.
"Ưng Phong ngươi đừng làm càn, Hắc chủ sẽ không tha cho ngươi.
Hãy mau kêu chim thần của người dừng lại!" Một tộc trưởng nói.
Ưng Phong mắt nổi gân đỏ, chiếu tia lửa hận thẳng đến vị trưởng lão kia: "Hắn có tha cho ta thì cũng chưa chắc ta đã tha cho hắn.
Các ngươi hãy chịu chết đi!"
Cơn mưa mũi tên lại giáng xuống tòa lâu đài, các trưởng lão dốc sức tạo màn chắn ngăn những mũi tên lao xuống.
Ưng Phong rút mũi tên được làm bằng một loại đá quý hiếm, đưa lên cây cung, nhắm thẳng tâm điểm của màn chắn.
Đôi mắt lạnh lẽo không chớp, mũi tên thoát khỏi tay hắn, lao thẳng đến xuyên qua màn chắn thần lực, bắn chết vị trưởng lão đã cảnh báo hắn.
Đó là mũi tên có sức công phá rất mạnh, chứa thần lực của tộc Ưng.
Số lượng của loại cung này hiện chỉ có 10 cây, vì vô cùng khó chế tạo.
Tộc Ưng dùng tên này chủ yếu để cho phòng vệ, không ngờ hôm nay Ưng Phong lại dùng nó để tấn công Hắc tộc.
Một mũi tên phóng ra không chỉ giết chết một trưởng lão của Hắc tộc, mà nó còn có thể đã thương nội lực vào những người còn lại.
Vòng chắn đang trở nên mỏng manh.
Ưng Phong mắt chiếu tia sát khí, hắn tiếp tục rút mũi tên thứ hai ra bắn xuống.
Các trưởng lão cùng binh tướng phải lùi lại vài bước chân vì sức công phá.
Hắc tộc cũng cho người bắn tên lại tộc Ưng, tuy nhiên cung tên của Ưng Phong quá mạnh, hắn tiếp tục rút thêm cây thứ ba cộng với linh lực của hắn tăng thêm sức mạnh cho mũi tên, khi bắn xuống đã làm toàn bộ tên của Hắc tộc lần lượt rơi hết xuống đất.
Mũi tên thứ tư của Ưng Phong tiếp tục giết thêm một vị trưởng lão, những người hắn giết đều là những người có vị trí cao trong Hắc tộc là cánh tay đắc lực của Hắc Lan.
Đối với Ưng Phong thì bọn chúng đều đáng phải chết, chúng phải trả cái giá cho sự ra đi của Ưng nữ chủ.
Khi màn chắn đã sắp bị phá vỡ, Hỏa Thiên xuất hiện.
Hắn cầm kiếm xông ra khỏi màn chắn, bay lên chém Ưng Phong.
Nhát kiếm của Hỏa Thiên có thể xé toạc cả gió, nhưng mũi tên thần của Ưng Phong lại hiển nhiên phá hủy được thần lực từ nhát kiếm này của Hỏa Thiên.
Thậm chí còn khiến cho Hỏa Thiên bị nội thương, ngã xuống đất.
Ánh mắt Ưng Phong căn chừng, hắn rút mũi tên thứ 6 ra ngắm đến Hỏa Thiên, muốn giết chết người thuộc hạ thân cận này của Hắc Lan.
"Ngươi không xứng làm đối thủ của ta." Ưng Phong nói và bắn tên.
Mũi tên bay thẳng đến Hỏa Thiên.
Nào ngờ Ưng Phong bỗng dưng nâng cao đôi mắt, vì mũi tên của hắn không chạm được đến cơ thể của Hỏa Thiên.
Có một nguồn thần lực vô cùng lớn đã chắn mũi tên lại, khiến nó không thể giết chết Hỏa Thiên được.
"Hắc Lan!" Ưng Phong cay nghiệt đọc lên cái tên.
Phải, đó chính là Hắc Lan, kẻ thù của hắn.
Hắc Lan đã xuất hiện đưa bàn tay ra ngăn cản mũi tên.
Ưng Phong căng cơ mặt lên, hắn phẫn nộ rút hết 4 mũi tên còn lại, đứng thẳng lên nhắm bắn.
"Hắc chủ cẩn thận!" Một trưởng lão nói.
Hỏa Thiên cũng đang rất lo lắng, hắn cố gắng đứng lên để giúp cho chủ nhân của mình.
Hắc Lan đưa tay ra hiệu cho Hỏa Thiên dừng lại.
Tầm mắt của Hắc Lan vẫn luôn dán thẳng đến Ưng Phong, không một chút lo lắng được tỏa ra, ngược lại là vô cùng sắc lạnh.
"Kiếm chiến!" Hắc Lan nói, hắn xòe bàn tay ra thanh kiếm liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cùng với thanh kiếm Hắc Lan bay lên chém ngang một nhát, bốn mũi tên của Ưng Phong đều nát vụng cùng một lúc, điều này Ưng Phong thật không thể ngờ đến.
Hắc Lan có thần lực rất mạnh, mạnh đến khủng khiếp.
Ưng Phong biết rõ điều đó nhưng hắn lại chưa từng chứng kiến sức mạnh thật sự của Hắc Lan chủ, cho nên đã ngông cuồng muốn đối đầu, ngông cuồng tin rằng những mũi tên được chế tạo bằng đá quý cùng binh lính tinh nhuệ của Ưng tộc có thể đối đầu được với Hắc Lan, không ngờ nước đi này của hắn lại vô cùng sai lầm.
Ưng chủ hiện tại đang lâm bệnh nên không quản tộc, tạm thời giao cho Ưng Phong.
Các trưởng lão của tộc Ưng cũng đã ngăn cản Ưng Phong, vì họ biết đối đầu với Hắc tộc rất nguy hiểm.
Nhưng hắn vì cho rằng Ưng Ái Linh bị tộc Hắc hãm hại nên bất chấp dẫn binh đi tấn công.
Hắc Lan hút lấy Ưng Phong ném hắn ngã xuống đất.
Bàn tay của Hắc Lan chủ xòe ra, mũi kiếm Chiến lập tức chĩa thẳng đến kẻ dám ngang nhiên dẫn binh đi tấn công tòa lâu đài.
Ưng Phong đã bị thương nặng, khó lòng chống cự.
Nếu Hắc Lan thật sự muốn giết, ắt hẳn hắn chỉ có một con đường là chết.
Đôi mắt to long lanh tỏa ra sự bất lực, nhưng vẫn chất chứa uất hận của Ưng Phong, chiếu thẳng đến đôi mắt cao lãnh, thâm độc, của Hắc Lan.
Mọi người nghĩ rằng Hắc Lan sẽ thật sự ra tay, không ngờ rằng đến phút cuối ngài ấy đã thu kiếm Chiến lại.
"Ta không có hứng thú muốn giết người trong ngày hôm nay.
Nhưng ngươi phải trả giá cho những gì ngươi dám gây ra với Hắc tộc."
Hắc Lan hút lấy linh lực của Ưng Phong truyền vào cho những người đang bị thương của tộc Hắc.
Ưng Phong bị hút cạn tất cả nguồn linh lực mà hắn có, đau đớn quằn quại, giờ hắn còn yếu ớt hơn cả một con vật, không chút linh lực.
Hắc Lan hạ tay xuống một cách dứt khoát, sau đó xoay người bỏ đi.
"Hắc chủ ngài không thể tha cho hắn được, chúng ta phải…" Vị trưởng lão chưa nói hết thì đã nhận lấy một cái liếc mắt của Hắc Lan, ông đành im lặng cúi đầu.
Trong Hắc tộc, Hắc chủ có quyền quyết định tất cả, khi hắn đã quyết ai dám làm trái?