Mật Ngọt Độc Địa


Y Sương cảm thấy lâu đài không còn sự nguy hại nữa thì mới chui ra khỏi giường, các tì nữ khác cũng lần lượt chui ra, mọi người nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang.
"Đã không sao rồi!" Y Sương dùng linh lực nhìn xuyên thấu ra bên ngoài, và nói với mọi người như thế.
Các tì nữ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi họ bị dọa sợ chết đi được, may mà bây giờ đã không sao nữa.
"Chúng ta phải nhanh chóng quay lại công việc thôi!" Một tì nữ nói.
Y Sương nhớ đến công việc vào sáng sớm của mình, đó là cô phải mang đồ ăn cho Hắc Lan.
Mọi người ai nấy nhanh chóng tản ra để làm việc.

Y Sương cũng phải nhanh chóng mang đồ ăn cho Hắc Lan, nếu không các tộc trưởng sẽ trách phạt.
Một lát sau, cô đã có mặt tại phòng của Hắc Lan với khay thức ăn trên tay.
Cứ mỗi lần đứng trước cửa căn phòng này, trong lòng cô lại dâng lên rất nhiều loại cảm xúc, phẫn nộ có, căm hận có, hồi hộp có, và cả đau lòng cũng có.

Lần này hắn sẽ không làm khó cô chứ? Hay sẽ lại muốn ăn thịt cô? Dù hắn có muốn như vậy, thì hôm nay cô cũng có chuẩn bị theo một con dao, cùng lắm là liều với hắn thôi.
"Tên cầm thú!" Cô thầm mắng.
Y Sương thở ra, nhấc bàn chân nhỏ bước lên một bước, bất chợt có một bàn tay đặt lên bờ vai phải của cô.

Cô nâng lên hàng mi, sống lưng thoáng chốc lạnh toát.

Cô đứng yên cảnh giác, hồi lâu không thấy có động tĩnh gì thì mới từ từ quay ra sau.
Vừa quay lại cô đã phải ngạc nhiên, khay thức ăn trên tay rơi đổ xuống sàn.

Người mới nãy đặt tay lên vai cô chính là Hắc Lan, khi cô quay lại thì hắn cũng bất thình lình ngã người đến cô.


Cô theo phản xạ tự nhiên đưa hai tay đỡ lấy người của hắn.
"Hắc chủ ngài bị làm sao thế?"
"Dìu ta vào trong!" Hắc Lan nói với giọng khá yếu.
Y Sương nắm cánh tay hắn choàng lên cổ của mình, sau đó dìu hắn đi vào trong phòng.
Hắc Lan vừa ngồi xuống giường đã nôn ra máu.

Y Sương nắm cổ tay của hắn lên kiểm tra mạch đập: "Thần lực của ngài sao lại hao tổn như vậy, hôm qua ta còn truyền linh lực cho ngài kia mà?"
Cô lở miệng trót tiết lộ chuyện này, môi cô mím nhẹ một cái, ánh mắt lúng túng hạ xuống khi Hắc Lan đang nhìn thẳng.
"Ra ngoài đi!" Hắc Lan nói.
Y Sương nâng mắt lên, cô hơi chần chừ một chút sau đó đi ra ngoài.
Cô vừa đi được vài bước thì Hắc Lan lại tiếp tục thổ huyết.

Cô quay lại nhìn, trong tâm liền suy nghĩ: "Không được, cô theo lệnh các trưởng lão phải hầu hạ cho Hắc Lan, nếu cơ thể hắn vẫn yếu đi thì cô và các tì nữ sẽ…"
Y Sương đi tới, cô đưa tay của mình đến Hắc Lan: "Ngài hút đi, linh lực của ta?"
Hắc Lan ngẩng mặt, nhìn cô chằm chằm.
Cô hiểu hắn đang nghĩ gì nên nói: "Ta biết ngài không thích lợi dụng lúc người khác đang yếu thế, nhưng cái này là ta tự nguyện, ta không có bị ngài ép."
Cô đẩy tay của mình lại gần hắn hơn: "Ngài hãy mau hút đi, trước khi ta cảm thấy không muốn tự nguyện nữa."
Hắc Lan hạ mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn, sau đấy ánh mắt thâm hiểm ấy của hắn dán đến khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Nếu ta hút cạn linh lực của ngươi thì ngươi sẽ chết, ngươi vẫn tự nguyện sao?"
Y Sương do dự, mày nhíu xuống, nghe hắn nói thế cô lại phải suy nghĩ, sau đấy cô đã buông tay của mình xuống.

Hắc Lan cười hé răng, xong lại tiếp tục thổ huyết.

Cung tên thần của tộc Ưng có sức mạnh rất khuynh đảo.

Dù cho Hắc Lan có thần lực rất mạnh, nhưng để phá hủy được bốn mũi tên thần cùng một lúc cũng phải hao tổn rất nhiều thần lực, trong khi mấy ngày nay Hắc Lan thể trạng suy kiệt và trước đó còn bị tộc sói tấn công.

Tuy hắn đã nhận được ngọc Hộ Mệnh của Y Sương, nhưng ngọc chỉ có thể chữa lành vết thương chứ không giúp hắn khôi phục thần lực đã tiêu hao.
Y Sương chớp đôi mắt, hai bên lông mày nhíu xuống sâu hơn.

Cô vịn lấy hai bên cánh tay của Hắc Lan, hàng mi rũ nhẹ, để rơi tầm nhìn lên đôi môi của Hắc Lan.

Cô cúi đầu, đưa miệng lại gần môi của hắn một chút, rồi truyền thần lực vào.
Hắc Lan không muốn tiếp nhân.

Cô nâng đôi mắt nhìn hắn, quyết định một điều sau đó liền hạ mắt xuống.

Miệng cô không giữ khoảng cách với miệng của Hắc Lan nữa, hai cánh môi của cô đã chạm vào môi của hắn.


Cô áp sát để truyền linh lực.
Hắc Lan ngã nữa người xuống giường, Y Sương cũng ngã theo.

Linh lực của cô đang truyền qua cho Hắc Lan, hắn dần cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể.
"Chàng từng cứu ta, chuyện ta làm lúc này coi như là trả lại cho chàng tất cả.

Sau này, ta sẽ hoàn toàn có lý do để trả thù chàng." Cô thầm nói, nước mắt vô thức rơi trên môi của hắn.
Hai hàng chân mày của Hắc Lan nhíu lại, hắn đẩy người cô ấy ra.
Y Sương ngã sang bên trái, chân tay rũ rượi không còn sức, người thì lạnh toát.

Cô bị hắn nâng nửa người lên.
"Ngươi thật to gan, ngang nhiên dám làm điều ta chưa cho phép!"
Với cơ thể đang cần hấp thụ năng lượng của Hắc Lan rất có thể sẽ hút hết linh lực của Y Sương, khiến cô ấy cạn kiện sức mà chết.

May mà hắn đã kịp thời đẩy cô ra.
"Ta đang giúp ngài thôi, không có ác ý nào cả, nên ngài sẽ không phạt ta đâu phải không?"
Cô đã rất đuối sức rồi mà vẫn còn cố gắng để nói chuyện, giọng chỉ thỏ thẻ không ra nỗi hơi.

Lúc truyền linh lực cô không khống chế được lượng truyền ra, giờ truyền nhiều quá rồi thì cơ thể lại như con cá bị mắc cạn, ngộp thở đến nơi.
Y Sương cứ nghĩ mình làm vậy coi như là trả lại cái lần Hắc Lan cho mình thần lực, và cũng là có công cứu hắn.

Ấy vậy mà cô thật sự không ngờ đến, sau cái lần này, hắn lại phạt cô dọn dẹp khuôn viên của cung điện, không cho ai phụ giúp cô.
"Tên độc ác này, ta không giết được ngươi thì ta không hả dạ mà!"
Y Sương cầm cây chổi, mồ hôi đổ nhễ nhại trên khuôn mặt.

Nếu lúc đó cô không cố gắng truyền linh lực cho hắn, thì liệu hắn có khỏe lên không.


Hắc Lan tên cầm thú độc ác, vô lương tâm, không có tình người, không có trái tim, cô lúc trước đúng là bị mù, có mắt không tròng mới mê muội chấp nhận lấy hắn.
Cô uất hận! Rất uất hận!
Y Sương dùng linh lực điều khiển cây chổi chạy quay một vòng, quét tứ tung.

Cô đang rất bực bội nên trút giận lên cây chổi này, bắt nó phải lao lực theo cô.
Hắc Lan đứng ở cửa sổ của tầng ba tòa lâu đài, nhìn xuống bên dưới khuôn viên.

Hắn thấy Y Sương đang hao tổn thần lực thì cười nhếch miệng một cái, tỏ ra khinh thường, chê bai: "Linh lực đã tiêu tốn cho ta một lượng không ít, bây giờ lại muốn rút hết chút sức lực còn lại.

Rất muốn chết phải không?"
Hắn đưa bàn tay phải ra cửa sổ, ngón trỏ phất nhẹ.

Cây chổi bên dưới bỗng dưng chạy nhanh hơn, chạy như điên loạn, quét bụi bay tứ tung.

Y Sương cố ngăn nó lại nhưng không được, bụi bay hết lên người của cô, tóc tai nhìn rất lôi thôi.
"Cây chổi kia mau dừng lại!" Cô đưa tay ra muốn thu nó lại, nhưng làm cách gì cũng không thu lại được.
Hắc Lan ở trên cao thấy vậy thì cười đắc ý.
Y Sương bất lực, cô cảm thấy choáng sau đó ngã xuống ngất xỉu.
Hắc Lan thu lại nét cười, khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng chớp đôi mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận