Phong Vân nghi ngờ về thân phận của Y Sương, trong nhiều tì nữ thì Phong Vân là người đầu tiên phát hiện ra điểm lạ thường ở cô ấy.
Tộc Đan chỉ chuyên về luyện dược, linh lực của họ không mạnh, lại không thể giống như tộc Âm có thể gọi được đom đóm.
Nếu Phong Vân đã không điều khiển những đóm đom kia, vậy ai đã làm điều đó ngoài cô ấy?
"Cô không tin ta?" Y Sương hỏi.
Phong Vân lắc đầu, cô nói: "Không phải là ta không tin cô, chỉ là ta cảm giác cô rất kỳ lạ, không giống với những gì ta đã hiểu biết về tộc Đan."
Lúc này, Y Sương nói: "Tộc ta không có năng lực như tộc âm thanh, nhưng từ nhỏ ta gần với cỏ cây, cũng có gặp qua nhiều những côn trùng.
Tộc ta có thể luyện thuốc, cũng có thể chữa trị cho các loài vật khi chúng bị thương.
Có lẽ những con đom đóm này cảm nhận được ta thuộc họ tộc Đan, nên mới quây quanh ta, và có thể chúng nghĩ ta sẽ cho chúng sự chữa lành nào đó."
Lý do này của Y Sương khiến Phong Vân giảm đi hoài nghi, cô ấy cảm thấy sự giải thích đó cũng khá thuyết phục.
"Đan Y, hình như bên dưới xảy ra chuyện gì đó!" Phong Vân chợt thấy có nhiều ngọn nến di chuyển bên dưới.
Y Sương đoán thời điểm hành động của mình đã đến, nên cô dừng việc ngắm đom đóm cùng Phong Vân tại đây.
Cả hai rời khỏi sân thượng và quay về vị trí làm việc.
Y Sương đi đến nơi vừa thấy những ngọn nến, hai tay cô đan vào nhau.
Vừa rồi, suýt chút nữa là cô bị Phong Vân vạch trần thân phận, cô càng phải cẩn trọng hơn, nhất là lúc cô sẽ phải dựa vào danh tộc Đan để thực hiện mưu đồ cho Nguyệt Minh.
Cô chợt nắm lấy cánh tay của một tì nữ chuyên hầu hạ cho khu vực này: "Này cô, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Người tì nữ kia tỏ ra lo ngại, nói: "Phu nhân của một trưởng lão bị mắc bệnh lạ, mọi người đang hấp tấp chuẩn bị những gì thầy y yêu cầu để chữa trị."
Y Sương thần thái tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt của người tì nữ này, cô bảo với cô ấy: "Nhờ cô hãy đi thông báo với các thầy y đó, là ta có thể chữa trị cho phu nhân."
Tì nữ nghi ngờ: "Cô sao?"
"Đúng, ta là người của họ tộc Đan.
Ta có cách để trị nhiều bệnh lạ."
Người tì nữ này nghe vậy vẫn có chút không tin lắm, sau đó cô ta cũng thử đi thông báo cho các thầy y biết.
"Cô nói có tì nữ thuộc họ tộc Đan?" Một vị thầy y hỏi.
"Vâng, thưa ngài!"
Ông ấy suy nghĩ có chút đắn đo, lưỡng lự.
Cuối cùng, ông xin ý kiến của người có cấp bậc cao nhất trong các thầy y, ông ta đã đồng ý cho tì nữ họ tộc Đan vào kiểm tra thử.
Y Sương bước vào trong căn phòng của vị phu nhân đang mắc bệnh.
Hai bên là tì nữ và các thầy y.
Ánh mắt của bọn họ nhìn cô chứa đầy sự dò xét.
Phu nhân của các trưởng lão cũng cao quý như phu nhân của Hắc chủ.
Nếu trong lúc kiểm tra và đưa ra cách chữa trị có gì sai sót, khiến tình trạng của phu nhân này thêm trầm trọng, thì số mệnh của cô xem như cũng kết thúc tại đây.
Y Sương ngồi xuống ghế, bắt mạch cho vị phu nhân, cô nhắm mắt lại tỏ ra đang cảm nhận, sau đó cô mở mắt ra, quay sang người trưởng lão là phu quân của vị phu nhân này: "Ngài có thể cho ta biết gần đây nhất phu nhân đã ăn, hoặc uống thứ gì đó mà trước giờ chưa từng dùng qua không?"
Người trưởng lão đang suy nghĩ, thì tì nữ thân cận hầu hạ cho phu nhân này đã lên tiếng nói: "Phu nhân có dùng qua mật ong, là loại mật quý vừa được dâng tặng từ tộc Ong."
Y Sương nghe vậy thì hỏi: "Trước giờ phu nhân chưa từng dùng qua mật phải không?"
"Phu nhân trước đây có từng dùng mật, nhưng loại mật ong đặc biệt lần này thì chưa dùng qua lần nào.
Nghe nói mật được lấy từ ong thần của tộc Ong, 10 năm mới có một lần được lấy mật."
Cô nghe sự giải thích đó xong mắt hạ nhẹ, rồi quay sang người trưởng lão kia nói: "Với những gì người tì nữ vừa giải thích, ta đoán phu nhân của ngài không hề bị mắc bệnh lạ, mà bà ấy đã bị dị ứng với mật của tộc Ong."
Trưởng lão hỏi: "Ngươi có cách nào để chữa trị không?"
Y Sương giãn môi, gật đầu.
Cô đương nhiên là biết cách chữa trị, vì chính cô đã lén rắc gói thuốc của Nguyệt Minh vào nước tắm của vị phu nhân này.
Thứ bà ấy trúng phải là độc của tộc Nguyệt, chứ không phải là do dị ứng từ mật của tộc Ong.
Cô cũng chỉ là bịa ra một lý do mà thôi.
Cơ hội đã đến rồi, cho nên Y Sương liền nói: "Ta cần tám giọt máu của tám vị trưởng lão, để điều chế ra thuốc chữa cho phu nhân của ngài."
Để lấy được tám giọt máu không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên, nếu xin tám giọt để trị bệnh cho một phu nhân, thì lại không phải là chuyện gì to tát với các trưởng lão.
Vì cứu vợ nên người trưởng lão này chẳng ngần ngại gì mà không đồng ý với Y Sương.
Ông còn đích thân đưa cô đi gặp từng trưởng lão mà cô muốn để xin máu.
"Hãy làm hết khả năng mà ngươi có.
Nếu chữa được cho phu nhân, ta nhất định ban thưởng cho ngươi không ít."
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Y Sương cầm chén máu đi đến nhà bếp để chuẩn bị chế thuốc.
Người trưởng lão này không tin tưởng hoàn toàn vào cô, nên cử một thầy y theo canh chừng.
Cô phải cho máu vào trong chiếc lọ của Nguyệt Minh, không thể để cho thầy y này phát hiện ra mưu đồ của cô được, cô bèn nghĩ ra một lý do để nói: "khi điều chế dược, ta cần sự yên tĩnh mới có thể tập trung.
Nếu có ai đó khiến ta không thoải mái, thì công hiệu của thuốc sẽ không thể như mong đợi."
Thấy ông ấy lưỡng lự, cô nghĩ ra thêm một lý do: "Nếu thuốc chế không thành công, trưởng lão đó hỏi tại sao thì…"
"Thôi được rồi, ta sẽ ở bên ngoài đợi.
Cô phải mau chóng mà chế ra thuốc đấy." ông ấy miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.