Mật Ngọt Độc Địa

Hắn đang nhìn cô rất chăm chú, có phải cô đang hấp dẫn được hắn không? Nếu thế thì phải tận dụng thời cơ tốt.

Y Sương buông tay ra khỏi chân của Hắc Lan. Cô đứng dậy, dùng ngón tay chạm vào trên bụng hắn, từ từ lướt đến vị trí của tim.

Đôi mắt cô tỏa ra ý ham muốn, dẫn dụ đối phương, ngón tay vuốt ve ở tim của hắn: "Thật ra tì nữ ta đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, nay có dịp được hầu hạ ngài thì vui mừng khôn xiết."

Hắc Lan nắm lấy ngón tay của Y Sương. Cô hạ mắt xuống sau đó nhìn hắn, môi mỉm nụ cười dụ dỗ, lời mật ngọt lại thốt ra: "Bây giờ đã là mùa đông, thời tiết vô cùng lạnh giá, nếu ngài cần một ai đó làm ấm giường, thì có thể sai bảo. Ta luôn sẵn sàng hầu hạ, phục vụ tận tâm cho Hắc chủ."

Y Sương miệng nói, mắt đưa tình, nhưng ngầm dò xét Hắc Lan. Cô đã muốn dâng hiến như thế, một con mồi ngon chẳng lẽ hắn lại không có chút hứng thú nào?

Hắc Lan chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Y Sương. Hắn cứ nhìn cô lâu và lại không nói gì, làm cho cô hồi hộp lên. Cô sợ hắn nhìn ra được linh hồn thật sự bên trong thân xác này,

là người vợ mà hắn đã hãm hại.

Cô bắt đầu lo lắng nhiều, ý tứ muốn gợi tình lại bị thuyên giảm.


"Ngài tại sao lại không nói gì? Ta lại làm gì đó phật ý ngài rồi sao?"

Hắc Lan nhếch mép môi, khinh bỉ nói: "Người đương nhiên là đã phật ý ta."

"Trên thế gian này, chỉ có nàng ấy mới được quyền sưởi ấm giường cho ta, mới được quyền thân mật với ta. Ngoài ra thì bất kỳ nữ nhân nào cũng không xứng đáng với ta, những người như người chỉ xứng quỳ dưới chân ta, liếm giày cho ta, dọn dẹp cho ta thôi."

Hắn muốn bẻ gãy ngón tay của Y Sương, cô cảm nhận được đã vội dùng hết sức rút tay ra.

Hắc Lan chớp mắt, tia máu lạnh chiếu đến khuôn mặt bàng hoàng của cô. May mắn là lúc đó, Hỏa Thiên đã tìm đến báo cho hắn một tin gì đó quan trọng, nên hắn mới tạm tha cho cô để đi xử lý công việc.

"Bạo quân, đồ bạo quân! Sẽ có ngày ta có cơ hội đâm xuyên tim ngươi."

Y Sương nuốt nước bọt, cô hít thở mạnh, sau nhìn xung quanh tìm cây chổi lông nhặt lên, chạy ra khỏi thư phòng.

Khi Hắc Lan không có ở trong cung điện, hay bận việc không để mắt tới thì Ưng Ái Linh sẽ lén đi gặp Hắc Nhật. Căn cứ mật của bọn họ là phòng tắm của Hắc Nhật, nhưng từ sau khi phát hiện có kẻ lén lút nhìn trộm, căn cứ này đã trở nên không còn an toàn.

Bọn họ buộc phải đổi căn cứ khác, và căn cứ này còn táo bạo hơn đó chính là phòng ngủ của Hắc Nhật. Ưng Ái Linh dùng chiếc ô tàng hình, vào phòng thì mới thu ô lại. Đây là báu vật cô được dâng tặng khi làm hôn lễ với Hắc Lan. Trở thành phu nhân của hắn cô được lợi nhất là ở các báu vật của các tộc dâng cho.

"Nàng đến rồi, tình yêu của ta! Nàng làm ta nhớ nàng đến ăn không ngon, ngủ không yên."

Hắc Nhật vòng tay qua eo của Ưng Ái Linh đẩy cô áp sát đến người hắn, rồi mê mẩn hôn lên môi của cô.

Ưng Ái Linh ngước đầu lên để cho những cử chỉ âu yếm của Hắc Nhật chạm vào cổ của mình.

Sau khi làm ấm giường của nhau, nàng gối đầu nằm trên ngực hắn, thỏ thẻ: "Chàng có yêu ta không?"

Hắc Nhật nghịch tóc của cô, cưng chiều nói: "Tất nhiên là ta yêu nàng, sao lại hỏi như vậy?"


"Vậy chàng gọi tên ta rồi nói yêu ta đi!"

"Ái Linh ta yêu nàng, vô cùng yêu nàng."

Ưng Ái Linh liền nói: "Không phải gọi như thế."

Hắc Nhật ngừng nghịch tóc cô một chút, thắc mắc hỏi: "Vậy ta phải gọi tên nàng thế nào?"

"Là Huyền Linh!"

Hắc Nhật ngạc nhiên, mày nâng nhẹ: "Sao tên nàng lại là Huyền Linh được?"

"Điều đó có quan trọng với chàng không?"

"Không quan trọng, chỉ là ta thấy… mà thôi nếu nàng thích gọi là Huyền Linh thì ta sẽ gọi như vậy."

Sau khi ngọt ngào với nhau, Ưng Ái Linh rời khỏi cung điện của Hắc Nhật trước khi Hắc Lan sẽ quay về.


Cô đứng ở ban công, nhìn ngắm khung cảnh tòa lâu đài trong đêm và nhớ lại lúc cô bảo Hắc Nhật gọi là Huyền Linh. Đó là cái tên mà người yêu đã khuất thường gọi cô. Chàng nói cô xinh đẹp huyền diệu, nên Huyền Linh là chàng ý muốn nói cô đẹp nhất trong mắt chàng.

Để lấp đi nỗi nhớ nhung về chàng nên cô mới yêu cầu Hắc Nhật gọi tên mình. Nhưng… chàng ta không phải là chàng. Vì chỉ có chàng mới gọi cô là Huyền Linh.

"Ta rất nhớ chàng!" Cô thầm nói lời thương, lệ nhỏ xuống.

Bên dưới tòa lâu đài, Y Sương đang ngước nhìn Ưng Ái Linh. Nàng ta là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô, nhưng trong lòng cô không hận nàng ta, chỉ là rất khó chịu khi nhìn thấy.

Nếu nàng ta đã là người phụ nữ Hắc Lan sùng bái và cưng chiều nhất, mọi thứ tốt đẹp đều muốn dâng tặng cho, cả sinh mạng của cô cũng được hiến dâng, vậy thì tại sao nàng ta lại phản bội hắn?

Không yêu hắn thì tại sao không từ chối? Chẳng lẽ đã bị hắn ép buộc?

Y Sương cảm thấy nực cười cho Hắc Lan, sừng cắm trên đầu lại không hay không biết. Lúc nào cũng tỏ ra mình quyền uy tối thượng, nắm mọi thứ trong tầm tay, bắt người khác phải phục tùng quy hàng mình. Nhưng chỉ một người phụ nữ bên cạnh cũng không quản giáo được, để nàng ta lén lút vụng trộm sau lưng.

"Hắc Lan ngươi đừng tưởng dùng máu của ta hồi sinh người trong trái tim ngươi, thì nàng ta sẽ chung thủy và yêu ngươi hết lòng. Ngươi phụ ta thì người cũng phụ ngươi, đó là báo ứng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận