Trước sự tra hỏi của Hỏa Thiên, người tì nữ tỏ ra bối rối và sợ hãi.
"Dạ… cô ấy… cô ấy…" Giọng nói của tì nữ run run, lắp bắp, không dứt khoát thành lời.
Hỏa Thiên nóng nảy: "Người bị thụt lưỡi rồi sao?" Hắn lớn tiếng quát lên.
Tì nữ Linh Chi sợ hãi, lập tức quỳ xuống. Đã có nhiều người hầu phải chết, cô cũng rất sợ nếu mình sẽ trở thành người tiếp theo. Bây giờ ai cũng sợ, cũng khiếp đảm khi phải đến gần căn phòng của Hắc Lan.
Hỏa Thiên muốn rút kiếm ra kê vào cổ của người nô tì này, thì bỗng có một binh lính vội vàng chạy tới, nói có chuyện gấp cần bẩm báo.
Nhờ vậy mà Linh Chi cảm thấy mình đã thoát được một kiếp nạn, cô liền chạy khỏi đó ngay khi có cơ hội.
Người binh lính bẩm báo xong, Hắc Lan nhìn hắn với đôi mắt tăm tối như mây đen, giông tố kéo đến. Lát sau, Hắc Lan đã cưỡi hắc mã của mình rời khỏi tòa lâu đài.
Tì nữ Bình Bình chạy về phòng, bộ dạng hớt ha hớt hải nhưng khuôn mặt lại rất tươi tắn.
"Mọi người ơi, chúng ta được sống rồi!" Cô vui mừng nói với các tì nữ. Tuy nhiên, các tì nữ lại chẳng hiểu cô ấy sao tự dưng lại nói như thế, ai cũng mang một biểu cảm rất thắc mắc.
Bình Bình biết mọi người đang không hiểu, cô cười sau đó nói rõ ra mọi chuyện. Hóa ra cô ấy vui như vậy là vì nghe được tin Hắc Lan chủ đã rời khỏi tòa lâu đài, mà cũng chẳng phải là nghe vì chính cô ấy đã nhìn thấy ngài ấy cưỡi hắc mã đi.
"Ngài đi rồi cũng sẽ về, cô đừng mừng vội, những ngày tháng bị hành của chúng ta sẽ vẫn còn dài lắm." Một tì nữ nói.
"Được ngày nào chúng ta sẽ dễ sống ngày đó, như thế cũng là tốt rồi." Bình Bình nói vậy nhưng lại có chút thở dài, cô thật ước gì ngài ấy đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
"Khi nãy, Hắc Lan chủ đã hỏi về Đan Y." Linh Chi chợt nói ra chuyện này, khiến các tì nữ hoang mang.
Bình Bình nhìn Đan Y đang nằm ở trên giường, rồi chuyển nét ngạc nhiên sang Linh Chi: "Ngài ấy đã hỏi gì?"
"Ngài hỏi Đan Y đâu?"
"Hả?" Bình Bình lại tiếp tục ngạc nhiên, và những người đang có mặt ở trong phòng cũng ngạc nhiên chẳng kém gì cô ấy.
"Chẳng phải ngài đã khiến Đan Y rơi xuống từ tầng 2 của tòa lâu đài, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Nguyệt phu nhân Đan Y có khi đã ra đi cùng ba tì nữ kia. Vậy mà, ngài lại hỏi Đan Y đâu ư?" Tì nữ đứng cạnh Bình Bình nói.
Linh Chi lo ngại, tầm mắt hạ, cô lắc đầu: "Hắc chủ bây giờ thật sự vô cùng nguy hiểm, ta cũng không hiểu rốt cuộc ngài đang muốn điều gì nữa? Chẳng lẽ lại muốn dồn Đan Y vào chỗ chết, thì ngài mới vừa lòng?".
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Mọi người thở dài ngao ngán cho cảnh phải sống và làm việc trong thấp thỏm, lo âu.
Ba ngày sau, Hắc Lan vẫn chưa quay trở lại tòa lâu đài. Cung điện trở nên yên tĩnh và bình an, các tì nữ cũng chỉ mong sao những ngày như thế này sẽ thêm lâu hơn, để tâm họ bớt đi sự sợ hãi, vui vẻ mà làm việc.
Y Sương đã tỉnh vào buổi tối của ngày thứ ba. Những gì đã xảy ra với cô như cơn ác mộng, cảnh ba người phải chết trước mắt, cảnh hắn thả cô rơi xuống đất. Cô nghiến chặt răng, lòng căm phẫn, uất hận dâng trào trong cô còn nhiều hơn là lần đầu tiên cô cảm thấy mình hận hắn.
Sau khi tỉnh, Y Sương được biết người đã cứu mình là ai. Cô theo lời dặn dò, tìm đến người đó trong đêm.