Tháng 4 ở Thành Đô, trên những con đường lớn hoa anh đào đua nhau nở rộ, gió xuân thổi những cánh hoa màu trắng tung bay trong gió, đẹp giống như tranh vẽ.
Tin tức tài chính mới nhất được chiếu trên màn hình điện tử lớn ở quảng trường thương mại bên cạnh.
Thái tử gia của tập đoàn Kim Cương đang tiếp nhận phỏng vấn.
Nhìn thấy cuộc phỏng vấn trên màn hình lớn, một cô gái có thân hình mảnh khảnh dừng lại, tháo kính râm trên mặt xuống, rũ lại mái tóc dài hơi xoăn sau đầu, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, đẹp động lòng người.
Đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.
Trên màn hình, nhà báo đang đề cập câu hỏi với Hạ Thành Luân.
" Hạ thiếu gia, tôi nghe nói chi nhánh Sơn Thành của tập đoàn Kim Cương gần đây đã vướng vào một vụ tranh chấp kinh tế, đối phương sau khi thua án ở tòa sơ thẩm, đã nộp đơn kháng cáo.
Vậy xin được hỏi Hạ thiếu gia , quý công ty liệu có nắm chắc phần thắng ở phiên tòa sơ thẩm thứ hai không?
Hạ Thừa Luân với gương mặt tự tin nhìn vào ống kính camera: "Tập đoàn Kim Cương chúng tôi trước giờ chưa từng làm qua chuyện phạm pháp, vì vậy chúng tôi nhất định sẽ thắng trong phiên sơ thẩm thứ hai"
Nhìn vẻ mặt tự tin kia của Hạ Thừa Luân, cô gái ấy cười lạnh, từ trong chiếc túi đang cầm trên tay cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Cô gọi một cuộc điện thoại: "Alo, xin chào, Lưu tổng , tôi là Angel – người được giới thiệu đến văn phòng luật sư của anh” “Vừa may hôm nay tôi có thời gian, vậy Lưu tổng, chúng ta sẽ gặp nhau sau" Tắt máy, ánh mắt của cô lại dừng lại trên màn hình điện tử lớn, trong đáy mắt chứa đựng những cảm xúc không thể lí giải được.
Cô - Lý Huyển Uyển, không ...!là Trương Uyển Du, cô đã trở lại rồi! Khóe miệng gợi lên một đường cong đầy ẩn ý, đeo lên chiếc kính râm, xoay người rời khỏi quảng trường thương mại.
khi Trương Uyển Du vừa rời khỏi quảng trường thương mại liền nhìn thấy một chiếc xe tải đậu ở cửa sau của một trung tâm mua sắm, cửa xe đang mở toang, hai người đứng ngoài cửa xe lo lắng chờ đợi, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh một cách thận trọng.
Người bình thường nhìn vào không nghĩ có chuyện gì nên mới bước qua.
Trương Uyển Du có thói quen nghề nghiệp, khi nhìn thấy một người thì cô sẽ nhìn vào mắt
người đó trước, ánh mắt của hai người đó rõ ràng là có điều không bình thường.
Cô giả vờ như đang tìm kiếm, đứng sang một bên và quay lưng lại để lật túi của mình.
Một lúc sau, ở cửa sau của khách sạn , có hai người khiêng một bà già đang hôn mê bất tỉnh đi ra, trực tiếp đi về hướng chiếc xe tải này.
Người ở phía xe tải không ngừng đốc thúc:
“ Nhanh lên, nhanh lên”
Rất nhanh bà cụ kia sẽ bị lôi vào trong xe, đột nhiên có một bóng người vụt qua trước mặt,
hai người bên cạnh xe tải và cả tài xế trong xe đều bị ném xuống đất.
Hai kẻ khiêng người
lớn tuổi kia, nhìn thấy đồng bọn của mình ngã nhào, liền buông người trong tay xuống, bèn nhìn về phía Trương Uyển Du, chạy đến đâm trực diện mặt cô.
Trương Uyển Du kịp thời tránh được cú đấm, đá một cước vào thái dương, đánh cho hắn
bất tỉnh nhân sự , lại thấy một tên khác đang lao về phía mình, cô bình tĩnh nắm chặt nắm
đấm của đối phương, nhẹ nhàng bẻ trật khớp vai của hắn ta, khiến cho hắn không gượng
dậy nổi.
Khi Trương Uyển Du giải quyết xong mọi thứ, tóc của cô đã có chút rối bời.
Cô bước đến cạnh người bà lão đỡ bà dậy, mà lúc này bà lão mới khôi phục được một chút
thần trí.