Người nhân viên ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy Minh Hy liền vội vàng chào: “Chào trợ lý Minh”.
Minh Hy gật đầu đáp lại, sau đó ánh mắt anh quay lại nhìn Trương Uyển Du nói: “Chào cô, tôi là trợ lý của Ân tổng, tôi họ Minh, cho hỏi cô đến đây để tìm Ân tổng phải không?”
Trương Uyển Du khẽ lắc đầu
: "À không phải, tôi đến tìm Dương Mỹ Lệ của nhóm bộ phận thiết kế”
“Phó giám đốc thanh tra Dương?” Minh Hy nghi ngờ hỏi “Nhưng mà tôi không có hẹn trước, vậy nên tôi sẽ ở ngoài đợi cô ấy tan tầm”.
À tôi cũng đang tìm Phó giám đốc thanh tra Dương, hay là tôi đưa cô lên?” “E là không được hay lắm đâu!” Trương Uyển Du từ chối.
“Không sao, đằng nào cũng sắp đến giờ nghỉ rồi, không phiền chút nào”.
Nhân viên lễ tân thấy Minh Hy đưa Trương Uyển Du đi vào một cách cung kính như vậy thì sững sờ, đến khi phản ứng lại thì cô lại cảm thấy rất hoảng sợ.
Nhìn tình hình vừa rồi thì có vẻ cô gái kia có quen biết thân thiết với tổng giám đốc, vậy việc cố ngăn cô ấy lại sẽ không chọc đến nhân vật lớn nào đó chứ?
Trương Uyển Du đến tầng 16 liền ra khỏi thang máy còn Minh Hy thì trực tiếp lên văn phòng
Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Ân Hàn Tín trở lại phòng làm việc của mình sau khi kết thúc cuộc họp, theo sau là trợ lý Minh Hy.
Ân Hàn Tín vừa ngồi xuống, Minh Hy liền đưa tài liệu trong tay cho anh: “Tổng giám đốc, ở đây có vài cần tài liệu cần anh ký tên vào”.
Khẽ nhìn lướt qua nội dung tài liệu, Ân Hàn Tín liền cầm bút lên, kí tên mình vào trang cuối
cùng rồi đưa cho người bên cạnh.
Sau khi nhận tài liệu mà Ân Hàn Tín đưa cho, Minh Hy xoay người định đi ra ngoài thì đột
nhiên lại quay lại.
“À, tổng giám đốc..” “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Ân Hàn Tín nhìn xuống những tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi vừa nhìn thấy Trường tiểu thư ở bên ngoài”.
“Trường tiểu thư?”.
“Chính là cô Trương Uyển Du mà tổng giám đốc tìm kiếm đó ạ?” “Cô ấy đang ở đâu?”
Ân Hàn Tín sốt ruột hỏi.
“Dạ, cô ấy không đến tìm anh, cô ấy đến đây để gặp Phó giám đốc thanh tra Dương của tổ
kế hoạch”.
“hửm”.
Ân Hàn Tín khẽ nheo mắt.
Tầng 16, Phòng họp Ban kế hoạch, Tập đoàn Ân thị.
Trương Uyển Du ngồi ở bên trong đợi được khoảng ba phút thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu hổ phách đang đi về phía này qua tấm cửa kính trong suốt.
Dương Mỹ Lệ bước vào phòng họp và đi đến ngồi đối diện với Trương Uyển Du, nhìn cô với
ánh mắt nghi hoặc hỏi:
“Nghe nói cô muốn gặp tôi?”
“Xin chào cô Dương, sáng nay cô đã nghe thấy giọng nói của tôi rồi, tôi chính là người nói chuyện với cô qua điện thoại lúc sáng”
Trương Uyển Du vừa nói vừa đưa danh thiếp của mình cho người đối diện.
Vừa nghe cô nói xong, sắc mặt Dương Mỹ Lệ liền thay đổi, đột nhiên đứng dậy : “Tôi rất bận, có vẻ cô tìm nhầm người rồi”.
Thấy Dương Mỹ Lệ chuẩn bị rồi đi, Trương Uyển Du cất cao giọng:
“Dường tiểu thư, trong tay tôi có chứng cứ phạm tội của cô.
Cho dù là như vậy thì cô
Dương cũng không ngồi xuống sao?”
Lời nói của Trương Uyển Du đã thành công khiến Dương Mỹ Lệ dừng bước.
“Chứng cứ phạm tội của tôi?”
Dương Mỹ Lạnh chế nhạo cười lạnh "Cô đùa tôi sao, cho hỏi tôi đã phạm tội gì?”
“Ví dụ như nhận hối lộ, gian lận trong hợp đồng, rửa tiền trái phép và còn có...!tham nhũng
công quỷ”
Sắc mặt Dương Mỹ Lệ dần trở lên dữ tợn: “Cô nói tội phạm những tội này, vậy xin hỏi cô có chứng cứ không?” Trương Uyển Du bình tĩnh đưa ra một xấp giấy.
“Cô Dương, trước tiên cô hãy xem những thứ này.
Đây là hồ sơ Dương chuyển tiền của tài khoản ngân hàng của cô tại ngân hàng Thụy Sĩ.
Cô đã kí tên vào hợp đồng với công ty chi nhánh ở Sơn Thành của tập đoàn Kim Cương.
Cô với phó tổng giám đốc công ty Sơn Thành
còn thân mật dùng cơm với nhau, sau đó còn đến khách sạn, đây là ảnh căn phòng trong bữa ăn và khách sạn nơi hai người đến.