Cô cầm lấy sạc dự phòng trên bàn trà đi đến cửa.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, người ta cũng là phụ nữ, cũng không có kiêng dè gì nên Trương Uyển Du mặc luôn váy ngủ mà đi mở cửa.
“bà chủ à..”
LL
Trương Uyển Du vừa mở cửa nói được hai từ thì sững sờ nhìn hai người đứng bên ngoài
cửa, trong chốc lát chỉ biết đứng cứng đờ tại chỗ.
Người đứng bên ngoài cửa không phải là dì chủ nhà, mà là Ân Hàn Tín và Ân lão phu nhân.
“Hai...! sao hai người lại đến?” Trương Uyển Du lắp bắp nói.
“Sao lâu vậy mới mở cửa?” An lão phu nhân không hài lòng từ ngoài cửa đi vào.
“Vừa nãy cháu đang tắm.”
Nói đến tắm rửa, đột nhiên Trương Uyển Du nhớ đến một điều rằng bản thân đang mặc váy ngủ.
Lúc tầm nhìn của cô hướng về phía Ân Hàn Tín thì vẻ mặt của anh cũng ngớ ra.
Hai tay cô ôm lấy phía trước, chạy như bay trở về phòng ngủ.
Ba phút sau, Trương Uyển Du mặc một bộ đồ ở nhà đi ra.
Hai má cô vẫn còn rất đỏ, ánh mắt cô mang theo ảo nào nhìn về phía Ân Hàn Tín
Không biết vừa nãy anh ta nhìn thấy được bao nhiêu.
Mặc dù váy ngủ của cô không phải loại xuyên thấu nhưng váy ngủ của cô là loại thắt đai.
Cô thích thoải mái nên đai nơi eo buộc rất lỏng, dẫn đến phần cổ để mở rất thấp.
Bên trong lại chẳng mặc thêm quần áo khác mà vậc áo cũng hơi ngắn.
Ánh mắt Ân Hàn Tín hiện tại không hề nhìn đi chỗ khác, cử chỉ bình thường, dường như
chẳng hề vì sự ngoài ý muốn vừa nãy mà có phản ứng gì.
Cô lặng lẽ thở phào một hơi.
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi.
Vả lại lúc trước cô cũng từng nhìn anh một lần, hai người bọn họ xem như hòa nhau.
Ân lão phu nhân chẳng hề nhận ra sự khác thường của Trương Uyển Du, vừa thấy Trương Uyển Du đi ra thì bắt đầu lải nhải.
"Lạc Lạc à, cháu ở nơi nào thế này, phòng nhỏ như vậy, lại chật chội như vậy, mùi lại nặng như vậy, nơi này có thể để cho con người ở sao? Không được, cháu lập tức về nhà với bà.
Trương Uyển Du: "..” Ánh mắt cô mang theo sự dò hỏi nhìn về phía Ân Hàn Tín “Bà nội nói muốn đến xem chỗ em ở, anh không ngăn được” Ân Hàn Tín trả lời.
“Nếu không phải bà nhất quyết đến đây xem sao thì bà vẫn không biết cháu lại ở nơi như thế này, chuyển, tối nay phải chuyển về nhà cho bà” Nét mặt An lão phu nhân trầm mặc nói.
“Bà nội, bà nghe cháu nói” Trương Uyển Du vội vàng dỗ An lão phu nhân: “Hiện tại cháu
dựa vào năng lực bản thân mình ở nơi này, bà nên vui mừng thay cháu mới phải.”
“Bà không vui chút nào, cháu gái của Lương Uyển Tích bà sao lại có thể ở nơi như thế này
chứ?”.
“Nhưng mà cháu thích ở nơi này!”
“Cháu thích cũng không được!”
Trương Uyển Du thật không dễ dàng gì mới đánh tan được ý nghĩ muốn cô chuyển về nhà họ Ân của Ân lão phu nhân.
Nhưng mà Ân lão phu nhân vẫn rất không hài lòng đối với nơi ở của Trương Uyển Du, thỉnh
thoảnh vẫn oán trách.
Thấy thời gian sắp đến chín giờ rồi.
Trương Uyển Du cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị để Ân lão phu nhân và Ân Hàn Tín rời đi.
“Bà nội, bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
Lời của Trương Uyển Du còn chưa nói xong, trời vốn đã âm u lúc này lại ầm ầm tiếng sấm,
tiếng sấm vừa dứt, bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng mưa lộp bộp.
Trương Uyển Du: "." “Dự báo nói tối nay sẽ có mưa đến hai ba giờ sớm mai” Ân Hàn Tín nói.
Trương Uyển Du: "..”
Ân lão phu nhân lại thở dài một tiếng: “Xem ra tối nay chỉ có thể ở nơi này thôi”
Trương Uyển Du: “...”
Bên ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng, tiếng sấm đùng đùng.
Vả lại mưa cũng vô cùng nặng hạt.
Đương nhiên Trương Uyển Du không thể đuổi người đi vào lúc này được.
Nhưng mà, nếu như hai người bọn họ muốn ở nơi này thì...!
Cô lại chỉ có một phòng.
Nhìn thấy sự khó xử của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín mở miệng đúng lúc: “Em với bà nội
ngủ ở phòng ngủ, anh ngủ ở sô pha phòng khách” “Đương nhiên cháu ngủ ở sô pha rồi, lẽ nào lại để bà với em gái cháu ngủ ở sô pha sao?” Trương Uyển Du: "..” Cứ quyết định như vậy? Không ai hỏi ý kiến của cô?
Bởi vì hai người Ân lão phu nhân và Ân Hàn Tín đều muốn ở lại, Trương Uyển Du liền vội tìm
hai bộ dụng cụ vệ sinh mới và khăn.
Còn đồ ngủ, Ân lão phu nhân có thể mặc đồ của cô.
Trương Uyển Du lại cầm ra một túi đồ ngủ mới tinh của nam đưa cho Ân Hàn Tín “Bộ đồ ngủ này là mới đó”