Cố Thư nhanh chóng đứng dậy.
Khi Cố Thư vừa đứng lên, cánh cửa phòng cũng đã được nhân viên phục vụ mở ra.
Dáng người cao ráo của Ấn Hàn Tín bước từ bên ngoài vào, hôm nay anh ấy mặc một bộ Comple màu xanh, một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, khuy măng sét và ghim cài áo đều đủ độ đẹp, gương mặt của anh ấy mang một nét rạng rỡ ấm áp khác thường ngày.
Ân Hàn Tín của trước kia đã rất rất đẹp rồi, nhưng mà Ân Hàn Tín của hiện tại còn đẹp trai hơn nữa.
Một Cổ Thư xinh đẹp như cô cũng phải chùn bước, Hôm nay Ấn Hàn Tín rõ ràng đã chuẩn bị rất chu đáo.
Cổ Thư kinh ngạc nhìn Ân Hàn Tín.
“ Ân tiên sinh , anh đến rồi” Ân Hàn Tín khi nhìn thấy người trong phòng là Cố Thư, đầu mày có chút nhíu lại, đôi mắt đảo khắp xung quanh như tìm kiếm một ai đó.
"Tại sao lại là cô ?” Cổ Thư đỏ mặt xấu hổ nói : “ Là Lạc Lạc đã giúp tôi hẹn gặp anh” Gương mặt tràn đầy sự ấm áp khi mới bước vào phòng của Ân Hàn Tín, giờ đây đã trở thành một khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng nghìn năm.
Nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Ân Hàn Tín, lại còn cả cặp mắt lạnh nhạt nhìn trừng trừng vào người mình, Cổ Thư cảm thấy bối rối vô cùng.
"Ân......!Ân tổng, anh...!tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?”.
" Cố Thư!”.
Đây là lần đầu tiên Ân Hàn Tín gọi tên mình, Cố Thư không kiềm chế được vui vẻ trong lòng như đang nở hoa.
"Ân tổng, anh.
Anh ngồi đi!”
Chỉ cần Ấn Hàn Tín bằng lòng ngồi xuống ghế thì chắc chắn một điều cô có cơ hội tiến tới với anh ta.
" Tôi còn việc phải xử lí” Nói xong Ân Hàn Tín chuẩn bị xoay người quay đi.
Cố Thư: " "
Cố Thư nhanh chóng chạy đến năm chặt lấy 2 cánh tay của Ân Hàn Tín.
“Ân tổng, anh vừa mới tới đây tại sao đã vội rời đi như vậy?”
Ân Hàn Tín nhìn cánh tay đang nắm chặt tay mình của Cố Thư một cách châm biếm, khinh thường nói.
“Cố tiểu thư, Ân Hàn Tín tôi trong đời này có hai việc mà tôi không thích”.
Trái tim của Cố Thư bỗng chốc rơi xuống vực thẳm, cô có một dự cảm về điều gì đó không lành.
“Việc gì.....!là việc gì vậy?”
“Thứ nhất là điều khiển tối, thứ hai chính là lợi dùng người thân của tôi”
Nụ cười của Cố Thư trong phút chốc cứng đờ trên mặt, sắc mặt cũng nhanh chóng tải đi, cắt không còn giọt máu.
Ân Hàn Tín chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: " Cả hai chuyện mà tôi ghét nhất, cô đều làm đủ rồi đấy”.
Lời nói của Ân Hàn Tín có thể xem như từng từ từng chữ cứa vào tim Cổ Thư.
Người Cố Thư bắt đầu toát mồ hôi, hai tay cầm chặt tay của Ân Hàn Tín cũng cứng đờ rồi buông ra.
Đứng trước mặt của Cổ Thư, Ân Hàn Tín phủi đi phủi lại chỗ mà ban nãy Cố Thư cầm vào một cách ghét bỏ, giống như ở đó đã bị thứ dơ bẩn nào vấy lên vậy.
Sau đó Ân Hàn Tín quay người rời khỏi phòng ăn.
Đợi cho tới khi Ân Hàn Tín rời đi rồi, Cố Thư vẫn bất động đứng nguyên một chỗ, rất lâu rất lâu sau cô vẫn chưa bình thường trở lại.
Cô không có cách nào chấp nhận được hiện thực là Ân Hàn Tín đã từ chối cô, anh ta dám từ chối cô.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng đi vào.
Trước khi đi vào trùng hợp anh
ta nhìn thấy Ấn Hàn Tín rời khỏi phòng ăn.
Nhìn thấy sắc mặt của Cố Thư không tốt đứng yên ở đó, nhân viên phục vụ cẩn thận
từng chút khẽ hỏi một câu: " Cho hỏi vị tiểu thư này, bây giờ đã mang đồ ăn lên được chưa?”