Nói xong, Ân Hàn Tín cầm ly rượu không đặt lên bàn, cầm lấy chiếc áo khoác ngoài đặt ở trên ghế sofa quay người đi.
"Còn chưa hỏi sao cậu lại muốn rút vốn mà đã đi rồi?”
“Về nhà!”
Hạ Đồng Niên: “...”
+
Nhà họ Ân.
Chiếc Rolls - Royce màu đen dừng lại đỗ ở trước cổng biệt thự nhà họ Ân.
Kỷ Hành đỡ Ân Hàn Tín từ trên xe xuống, dìu đi vào trong biệt thự.
Trong phòng khách, Ân lão phu nhân đang nói chuyện cùng Trương Uyển Du, khi nhìn thấy Kỷ Hành đỡ Ân Hàn Tín đi vào Ân lão phu nhân và Trương Uyển Du cùng lúc đứng dậy lão phu nhân nhìn Ân Hàn Tín khắp người nồng nặc mùi rượu, đến đi cũng không vững, trong lòng rất buồn.
“Tại sao lại uống nhiều đến thế này?” Ân lão phu nhân trách móc nhìn về phía Kỷ Hành hỏi: " Người cùng Hàn Tín ra ngoài đi tiếp khách đầu? Tại sao lại không đỡ rượu cho
nó?"
Kỷ Hành đành bất lực.
" Giám đốc là uống rượu cùng với Hạ thiếu gia và Nguyên thiếu gia ” Trương Uyển Du cong nhẹ hàng lông mày.
Chẳng phải là tối nay Ấn Hàn Tín đi gặp mặt Cổ Thư sao? Tại sao lại đi uống rượu cùng người khác? Có khi nào...!Anh ta hoàn toàn không đi ăn cùng với Cổ Thư? “ Là hai đứa nó sao!” Ân lão phu nhân vừa tức giận lại vừa đau lòng nói: “ Haizzzz, mau chóng đưa Hàn Tín đi lên lầu đi” “ Lão phu nhân, cháu gấp đi vệ sinh lắm rồi, sắp không kiềm chế được nữa rồi.” Kỷ Hành đỏ mặt, xấu hổ nói.
"Gì cơ? Thôi được để bọn ta dìu nó lên trên cũng được!”.
Một mình Ân lão phu nhân căn bản không thể đỡ nổi Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du vội vàng đỡ chắc một bên vai của Trương Hàn Tín.
Sức của Ân lão phu nhân rất yếu, tuổi tác lại lớn rồi, khi đi lên cầu thang rất nguy hiểm.
Trương Uyển Du đỡ lấy người Ân Hàn Tín nói với Ân lão phu nhân: “Bà ơi, để mình con dìu anh ấy lên trên là được rồi, bà xuống bếp bảo người làm chuẩn bị cho anh ấy bát canh giải rượu đi ạ!” “Được, vậy cháu đi chậm một chút nhé”
"Vâng ạ!” Ân lão phu nhân đi chuẩn bị canh giải rượu rồi, Trương Uyển Du bèn một mình dìu Ân Hàn Tín lên lầu.
Bởi vì Ân Hàn Tín say rồi, không thể nào kiểm soát sức nặng, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Trương Uyển Du, Trương Uyển Du lúc dìu anh ta vô cùng khổ cực.
Do cô đã lừa gạt Ân Hàn Tín, nên Trương Uyển Du chỉ còn cách chịu khổ chịu tức đỡ Ân Hàn Tín về phòng nghỉ ngơi.
Đến phòng của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du bật đèn trong phòng lên, đỡ anh ta vào phòng.
Cuối cùng cũng dìu đến cạnh giường, Trương Uyển Du đẩy Ân Hàn Tín lên giường, khối nặng trên người không còn nữa, Trương Uyển Du thở phào một hơi.
Ngay tại thời điểm đó, một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy eo của cô, bất ngờ nhanh chóng kéo cô ngã xuống giường.
Cô không khống chế được mà ngã lên người của Ân Hàn Tín.
Cô choáng váng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của Ân Hàn Tín, trong lòng không kìm được kinh ngạc.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng gì thì một trận trời xoay đất chuyển ập đến.
Đột nhiên Ân Hàn Tín lật người áp cô dưới thân mình.
Một giây tiếp theo, cánh tay của Ân Hàn Tín dùng lực ấn chặt lấy hai cổ tay của cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cánh môi của Trương Uyển Du.
Nụ hôn này vừa nhiệt liệt lại vừa bá đạo.
Môi lưỡi mang theo mùi rượu cứ như vậy chiếm lấy mọi giác quan của cô.
Trương Uyển Du trong chốc lát như bị giam cầm trong sự mông lung, đại não bị đo máy mất ba giây mới phản ứng bình thường trở lại, mình bị cưỡng hôn rồi.
Lập tức cô muốn giãy dụa.
Như mà, hai cổ tay cô bị Ân Hàn Tín ấn chặt.
Dù cho cô có giãy dụa thể nào cũng giãy dụa không thoát.
Mà sự giãy dụa của cô chỉ đổi lấy được nụ hôn càng thêm thô bạo của Ân Hàn Tín.
Miệng lưỡi của anh như đang cắn lấy cô, thô bạo mà cạy mở răng của cô để tiến sâu vào phía bên trong môi.