Mật ngọt hôn nhân

Sáng sớm hôm sau, chân trời lóe lên ánh ban mai màu vàng rực rỡ, dưới bầu trời xanh thẳm có vài đám mây mỏng mờ ảo, tiết trời trong lành.
 
Ánh nắng rơi xuống khắp căn phòng, Nguyễn Yên tỉnh dậy từ trong mộng, cảm thấy đây là giấc ngủ yên ổn nhất của cô trong mấy ngày trở lại đây.
 
Cô dụi mắt rồi ngồi dậy, cảm giác trước mắt có một mảng sáng rất mơ hồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai tuần trước, cô thử váy cưới xong, Chu Mạnh Ngôn đã sắp xếp người đưa cô đến gặp một vị bác sĩ khoa mắt, hiện tại cô đang uống thuốc hàng ngày và sẽ đến đó để kiểm tra định kỳ vào cuối tuần.
 
Bác sĩ nói loại tình huống như cô tương đối hiếm gặp, có chút đặc thù, cần phải điều trị từ từ, còn về thời gian để phục hồi thị lực hoàn toàn thì không phán đoán chính xác được.
 
Nhưng cô cũng đã dần dần quen với bóng tối, không còn cảm thấy khó mà chịu được nữa.
 
Nguyễn Yên nghiêng người, ngón tay quơ quàng trong không trung vài cái, mò đến cái tủ cạnh giường, sau đó cầm hộp trang sức để phía trên lên.
 
Cô mở hộp ra, vuốt ve khấu bình an bên trong rồi lại nhớ đến chuyện tối qua.
 
Một khắc kia khi Chu Mạnh Ngôn đặt khấu bình an vào trong tay cô, cả người cô đều ngơ ngẩn, giống như đang nằm mơ vậy.
 
Người đàn ông nói anh chỉ bất ngờ biết được chuyện này thôi, sau đó đoán được mục đích cô đến phòng sách hỏi anh về hội đấu giá lúc trước, vừa vặn lúc đó anh đang ở Đức nên thuận tiện giúp cô mua về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cho rằng anh căn bản sẽ không để trong lòng những chuyện không liên quan đến công việc.
 
Đối với chuyện giữa bọn họ, cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Dẫu sao bình thường anh thực sự quá bận rộn, cô cảm thấy nếu nói chuyện với anh nhiều hơn một câu cũng sẽ khiến anh mất đi rất nhiều lợi nhuận.
 
Nhưng tối hôm qua anh lại nói về sau những chuyện như vậy có thể nói với anh, nó cũng được tính là chuyện nằm ở mục những thứ cô cần hằng ngày trong bản thỏa thuận trước hôn nhân. Cô cũng không cần quá cẩn thận, cảm thấy những cái này sẽ phiền phức, hay xúc phạm. Thật ra thì đối với anh mà nói đây cũng không tính là vấn đề gì.
 
Nguyễn Yên siết chặt khấu bình an, nhẹ nhàng cong môi.
 
Một lát sau cô xuống giường, được người giúp việc phục vụ rửa mặt thay quần áo sau đó xuống lầu dùng bữa.
 
Hôm nay là chủ nhật, Chu Mạnh Ngôn ở nhà nhưng anh đã dùng bữa sáng một tiếng trước rồi. Cho nên dù anh ở nhà thì thời gian biểu của hai người cũng rất khó trùng nhau.
 
Sau khi ăn xong, đoàn đội tổ chức hôn lễ đã đến nhà cùng Nguyễn Yên xác nhận lại tất cả những thứ đã sắp xếp trong thời gian này, ví như bánh kẹo cưới, rượu vân vân. . .
 
Công việc của Nguyễn Yên rất nhẹ nhàng, chỉ cần nghe một chút xem có gì không hài lòng hay không, còn về phần Chu Mạnh Ngôn thì trừ danh sách khách mời, anh căn bản không hỏi đến việc sắp xếp hôn lễ.
 
Trong quá trình nói chuyện, Giang Thừa cũng đến nhà tìm Chu Mạnh Ngôn.
 
Sau khi đoàn đội tổ chức hôn lễ rời đi, Nguyễn Yên không cho người giúp việc ở cùng, muốn tự mình đi dạo trong nhà để nhận biết phương hướng một chút.
 
Đi tới lầu hai, cô đang vịn tường bước chậm về phía trước thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng tiếp khách lầu hai.
 
Là Chu Mạnh Ngôn và Giang Thừa.
 
Cô theo bản năng muốn xoay người trở về lại đột nhiên nghe thấy Giang Thừa nói: "Chu tổng, tôi tra ra được người gửi hình của cô chủ và Sân tiên sinh cho tôi là ai rồi."
 
Nguyễn Yên chợt ngây người.
 
Trong phòng tiếp khách, Chu Mạnh Ngôn ngồi trên sô pha, nghe vậy thì anh ngước mắt nhìn về phía Giang Thừa.

 
"Chính xác là Nguyễn Linh tiểu thư."
 
Người đàn ông nghe vậy, đôi mắt vẫn bình bĩnh không có chút gợn sóng nào như cũ, mở hộp xì gà trên bàn ra. Giang Thừa ở một bên chậm rãi nói: "Mấy tấm hình trong quán cà phê được gửi đến lần đầu là lúc cô chủ và Sân tiên sinh gặp nhau mấy ngày trước, lúc đó Diệp Thanh cũng có đi cùng. Họ gặp nhau là do cô chủ nhờ Sân tiên sinh tìm thư mời giúp.
 
Lúc trước Nguyễn Linh tiểu thư còn lan truyền tin tức nói cô chủ và Sân tiên sinh đã quen biết nhau từ hồi cấp ba, quan hệ của hai người vẫn luôn rất mập mờ. Cô ấy còn nói đã từng thấy Sân tiên sinh đưa Nguyễn Yên về nhà vào lúc sáng sớm, cho đến bây giờ vẫn còn vương vấn không dứt. . ."
 
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, cười như không cười: "Vậy xem ra phản ứng tối hôm qua của tôi đã khiến cô ta rất thất vọng."
 
Giang Thừa bất đắc dĩ: "Nguyễn Linh tiểu thư thật đúng là kiên trì bền bỉ, vẫn cảm thấy kết quả của cuộc liên hôn này có thể thay đổi."
 
. . .
 
Nguyễn Yên trở về phòng, nhớ lại đoạn đối thoại vừa nghe được, kinh hãi đến không nói nên lời.
 
Hóa ra Nguyễn Linh vậy mà lại âm thầm chụp trộm cô và Sân Minh Triết rồi gửi cho Chu Mạnh Ngôn sao? Còn nói trước kia cô và Sân Minh Triết có loại quan hệ đó nữa.
 
Vậy nên chuyện tối hôm qua Chu Mạnh Ngôn đến tiệc đấu giá có liên quan đến những tấm hình này, anh không nói với cô, vậy có nghĩa là tin hay không tin đây?
 
Cô có chút mờ mịt.
 
Nguyễn Yên suy nghĩ lung tung một mình hồi lâu, mãi cho tới lúc ở cửa vang lên ba tiếng gõ.
 
"Nguyễn Yên."
 
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào.
 
Cô nghe thấy giọng của Chu Mạnh Ngôn, lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy, ". . . Mời vào."
 
Người đàn ông đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nguyễn Yên đứng trước sô pha, những ngón tay khẽ nắm vạt váy.
 
Mãi mà không nghe thấy âm thanh gì, cô nhẹ giọng hỏi: "Là. . . có chuyện gì sao?"
 
"Tối nay có rảnh không?"
 
Cô gật đầu, "Có."
 
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô, cất giọng trầm trầm:
 
"Buổi tối có một buổi tiệc, tôi và em cùng nhau tham dự, phải qua đêm ở ngoài."
 
. . .
 
Nguyễn Yên không hiểu buổi tiệc tối này rốt cuộc là gì mà cần phải qua đêm ở ngoài, nhưng nếu Chu Mạnh Ngôn đã sắp xếp thì cô cũng chỉ có thể thực hiện nghĩa vụ phối hợp.
 
Chạng vạng tối, chiếc Rolls Royce đã chờ ở cửa nhà, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn lên xe.
 
Tuy nói là qua đêm bên ngoài nhưng anh lại nói không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó sẽ có người sắp xếp hết.
 
Xe chạy ra khỏi thành phố, rồi chạy lên một con đường núi vùng ngoại ô.
 

Dưới ánh chiều tà, chiếc xe chạy trên đường núi quanh co uốn lượn. Làn gió tươi mát thông qua ô cửa sổ đang mở tràn vào. Nguyễn Yên không nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng được quanh đây là những mảng cây xanh tươi tốt.
 
Trong xe đang mở một bản nhạc thuần khiết* thư giãn, bàn tay Nguyễn Yên lúc nắm lúc thả, vẫn luôn suy nghĩ chuyện sáng nay nghe được.
 
*"Nhạc thuần khiết" tồn tại vì lợi ích riêng của nó và không liên quan đến bất kì một sáng tác hay ý tưởng nào khác. (Định nghĩa trong lĩnh vực nhạc giao hưởng).
 
Chí ít cô cũng phải giải thích cho anh một chút đúng không nhỉ? Mặc dù giữa cô và Chu Mạnh Ngôn chỉ đơn thuần là hợp đồng hôn nhân nhưng dù là một tin đồn nhảm vô căn cứ cô cũng muốn giải thích rõ ràng, tránh để sau này lời đồn lan truyền khắp nơi.
 
Một lát sau giọng nói dịu dàng của cô gái ngồi hàng ghế sau vang lên:
 
"Tối hôm qua cảm ơn anh đã thay tôi giải vây. . ."
 
Cô giải thích: "Tôi và Sân Minh Triết là bạn học cấp ba nhưng cũng chỉ có quan hệ bạn tốt thôi, không có những thứ khác." Thật ra thì cô có lờ mờ đoán được Sân Minh Triết thích mình nhưng ngay từ đầu cô đã trong sáng ngoài tối bày tỏ sự cự tuyệt của mình rất rõ ràng rồi.
 
Cô nói xong lại phát hiện người bên cạnh vẫn giữ yên lặng như cũ, trong lòng bắt đầu cảm thấy lúng túng, đột nhiên người đàn ông cất giọng lãnh đạm:
 
"Em không cần giải thích với tôi."
 
Cô có chút sửng sốt thì đã nghe thấy anh nói tiếp: "Giữa em và anh ta có cái gì cũng không liên quan đến hiệp ước của hai chúng ta. Tối hôm qua tôi giải vây giúp em chỉ là vì ở bên ngoài quan hệ của chúng ta là vợ chồng, danh tiếng của em sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi."
 
Mặc kệ Nguyễn Yên và những người khác thế nào, giữa cô và Chu Mạnh Ngôn chỉ có quan hệ lợi ích thuần túy nhất.
 
Nguyễn Yên cúi đầu hồi lâu.
 
". . . Ừm, tôi biết rồi."
 
Bên trong xe yên lặng cả một đoạn đường.
 
Bọn họ đến giữa sườn núi, xe rẽ qua một hướng khác, tiến vào một rừng cây rậm rạp. Đèn đường chiếu sáng con đường yên tĩnh, cuối cùng vài ngôi biệt thự thấp tầng cũng hiện ra trước mắt, giống như một thế giới xinh đẹp biệt lập với bên ngoài vậy.
 
Nguyễn Yên xuống xe, khẽ khoác tay người đàn ông đi về phía trước.
 
Ở cửa biệt thự có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng, người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, mặt mũi ôn hòa, đang khoác tay chồng mình thấp giọng nói cười.
 
Chờ hai người đến gần thì Địch Trấn chìa tay ra, quen thuộc nói: "Cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn sợ cậu không tìm được chỗ nữa."
 
Chu Mạnh Ngôn bắt tay với bọn họ, "Chỗ này quả thật có chút hẻo lánh nhưng hoàn cảnh rất tốt."
 
"Chờ tối nay, lúc ngâm suối nước nóng cậu sẽ thấy tốt hơn nữa."
 
"Vị này là Chu phu nhân sao?" Thu An nhìn về phía chồng, "Trước đó tôi đã nói với ông, năm nay không chừng Mạnh Ngôn sẽ lấy vợ, quả nhiên là bị tôi đoán đúng rồi này, dáng vẻ còn xinh đẹp như vậy."
 
Chu Mạnh Ngôn giới thiệu hai vị trước mặt sơ qua một lần cho Nguyễn Yên, Nguyễn Yên cũng bắt tay chào hỏi bọn họ.
 
Sau khi trò chuyện đơn giản mấy câu, Địch Trần nói: "Chúng ta vào trong rồi nói chuyện tiếp, phòng ăn đã chuẩn bị rồi."
 
Bốn người đi vào, Thu An nhiệt tình dắt Nguyễn Yên tách ra khỏi hai người đàn ông, "Hai người bọn họ toàn nói những chuyện chúng ta không hiểu, để bọn họ tự đi đi."

 
Khóe miệng Nguyễn Yên hiện lên lúm đồng tiền: "Chị Địch, chị là người Tô Thành sao?"
 
"Ôi, sao em biết?"
 
"Nhà bà ngoại em ở Tô Thành, em có thể nghe ra cách nói của chị có mang chút khẩu âm bên đó."
 
Thu An mỉm cười, "Trùng hợp quá, vậy chúng ta cũng coi như một nửa người đồng hương. Sau khi gả cho chồng chị thì chị mới đến Lâm Thành..."
 
Trong lúc nói chuyện với Thu An, Nguyễn Yên biết được bọn họ và Chu Mạnh Ngôn quen biết đã lâu. Địch Trấn và cha của Chu Mạnh Ngôn là đồng bạn hợp tác trên thương trường lúc trước, làm bạn già cả nửa đời người. Sau đó vào thời điểm Chu Mạnh Ngôn vừa tiếp nhận Phạn Mộ Ni, Địch Trấn lại giống như trưởng bối vậy, thường quan tâm giúp đỡ anh.
 
Tối nay nơi đến là một trang viên suối nước nóng cao cấp tọa lạc tại Kiến Thành dưới trướng công ty của Địch Trấn, sau này sẽ mở cửa đưa vào hoạt động nhưng trước mắt vẫn đang đóng cửa, chỉ có người quen biết mới có thể đến đây. Vì vậy tối nay bọn họ mới mời Chu Mạnh Ngôn dẫn theo Nguyễn Yên đến trải nghiệm một phen.
 
Sau khi dùng bữa tối xong, vợ chồng nhà họ Địch dẫn bọn họ đến phòng khách. Thu An nhất thời nổi hứng, nói với chồng muốn khiêu vũ, lập tức đi bật một bản nhạc.
 
Máy ghi đĩa than kiểu cũ phát ra một giai điệu êm dịu lại trầm lắng, phảng phất như trở lại thế kỷ trước.
 
Thu An kéo Địch Trấn, lại nhiệt tình mời hai vị ngoài kia: "Hai người có nhảy cùng nhau không? Nhìn chúng tôi khiêu vũ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Một đêm đẹp như vậy, sao có thể lãng phí chứ?"
 
Nguyễn Yên ngớ ra muốn chờ Chu Mạnh Ngôn từ chối, ai ngờ cô lại nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn từ đỉnh đầu truyền xuồng:
 
"Muốn khiêu vũ không?"
 
Anh lãnh đạm hỏi.
 
Cô ngây người một chút rồi khoát tay: "Thôi đi, tôi như vậy có thể không được thuận tiện lắm. . ."
 
Không nhìn thấy, khiêu vũ sẽ trở thành một chuyện phiền toái.
 
Thu An: "Không sao, có thể để Mạnh Ngôn dẫn dắt từ từ, đúng không Mạnh Ngôn?" Thu An không biết tình huống của bọn họ, vẫn tiếp tục bắt cầu.
 
Nguyễn Yên căng thẳng trong lòng, nhất thời không biết trả lời thế nào, mấy giây sau cô lại nghe thấy giọng nói từ tốn của người đàn ông bên cạnh: "Đi thôi, xem như luyện tập."
 
Dẫu sao trong tiệc cưới hai tuần sau, bọn họ cũng phải khiêu vũ.
 
Nguyễn Yên nghe vậy cũng không tiện từ chối nữa.
 
Khúc nhạc bên tai du dương, Nguyễn Yên cũng cảm nhận được bàn tay bị cầm lấy sau đó eo thon bị tay của người đàn ông phủ lên.
 
Khoảng cách giữa cô và anh nhích lại gần một chút, cảm thấy bên hông truyền đến một luồng nhiệt nóng rực, đầu óc cô căng như dây đàn, có chút mờ mịt luống cuống. Trong lúc đó, giọng nói trầm thấp từ tính của Chu Mạnh Ngôn chợt vang lên bên tai cô. . .
 
"Bước chân phải trước."
 
"Ừm. . ."
 
Nguyễn Yên đã từng học khiêu vũ, dưới sự chỉ dẫn đơn giản của anh, cô chậm rãi bước từng bước theo anh.
 
Lúc vừa bắt đầu, lòng cô căng thẳng, sợ mình đạp phải chân Chu Mạnh Ngôn, nhưng dần dần, thân thể anh lặng lẽ dẫn dắt bước chân cô. Có lẽ đều là người biết khiêu vũ nên giữa hai người có một loại ăn ý không nói nên lời.
 
Trong khiêu vũ, lãng mạn nhất chính là nhìn vào đôi mắt của đối phương, cảm nhận tình cảm của nhau. Nhưng giữa bọn họ chỉ đơn thuần là khiêu vũ mà thôi, ngay cả đối thoại cũng không có. Nguyễn Yên dường như có thể tưởng tượng ra thần sắc của người cộng sự trước mặt mình.
 
Mà lúc này, trong tầm mắt của người đàn ông là đôi mắt hạnh hơi hạ xuống của cô gái, bên môi cô treo một nụ cười rất nhạt. Dưới ánh đèn màu vàng, đôi gò má trắng nõn tựa như một thứ đồ sứ có chất men cực tốt.
 
Mấy giây sau anh dời tầm mắt khỏi mặt cô.
 
. . .
 
Khiêu vũ xong, bởi vì Chu Mạnh Ngôn và Địch Trấn định nói một chút chuyện công việc, Nguyễn Yên được Thu An dẫn đến chỗ nghỉ ngơi tối nay.
 

Trong căn biệt thự cực lớn này có một ao suối nước nóng hoa đào* nửa lộ thiên, suối nước nóng được khai thác tự nhiên, chất lượng tuyệt vời, phối hợp với một số dược liệu tốt, không chỉ có thể làm cho cơ thể và tinh thần thư giãn, mà còn giúp lưu thông khí huyết.
 
*Ao hoa đào với đặc điểm dân gian là hình hoa đào, phấn hoa đào được cho vào trong ao. (Theo baidu)
 
"Nơi này rất yên tĩnh, sự riêng tư cũng được đảm bảo rất tốt, tối nay em cứ yên tâm ngâm suối nước nóng, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe nha."
 
Nguyễn Yên gật đầu, Thu An sắp xếp người giúp việc giúp cô chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết.
 
Nguyễn Yên được dẫn đến cạnh suối nước nóng thì lập tức cảm nhận được một luồng hơi nóng hừng hực, theo đó là hương hoa đào quanh quẩn chóp mũi. Một cơn gió khẽ cuốn tới, cuốn theo cả tiếng chuông gió trong trẻo.
 
Sau khi người giúp việc rời đi, cô cởi quần áo ra chỉ chừa lại một chiếc váy lụa mỏng trong suốt, sau đó từ từ bước xuống suối nước nóng.
 
Hơi nước bao phủ cả căn phòng, nước suối ấm áp tràn ngập toàn thân, cô dùng đầu ngón tay khuấy động mặt nước, những cánh hoa đào bị khuấy động lập tức tản ra. Bên tay đặt một chén rượu hoa đào, cô nhấp một ít, cảm thấy trong vị ngọt lịm còn mang theo vị rượu nhàn nhạt.
 
Cô nhắm mắt, dần dần thả lỏng.
 
Hai mươi phút trôi qua, Nguyễn Yên ngâm trong nước quá lâu, từ từ cảm thấy tức ngực, váng đầu, cả người có chút khó chịu.
 
Cô nhớ lại trải nghiệm bị choáng vì ngâm nước nóng khi tắm suối nước nóng lúc nhỏ nên cố gắng gượng dậy, lấy chiếc khăn tắm trong tầm tay rồi lần mò tìm ghế ngồi bên cạnh. Ai ngờ, tay vừa đỡ lên ghế thì thân thể ngày càng không còn sức, dần dần mất đi ý thức.
 
Chu Mạnh Ngôn nói chuyện công việc xong thì trở về chỗ ở lại tối nay. Anh cầm trong tay tinh dầu hoa hồng mà Thu An dặn anh đưa cho Nguyễn Yên, từ từ đi đến căn phòng có ánh sáng.
 
Cách một tấm mành trúc, anh loáng thoáng thấy trong ao nước nóng hơi nước lượn lờ, cô gái tựa vào bờ ao đưa lưng về phía anh.
 
Anh không đi vào, mở miệng nói: "Nguyễn Yên, đồ chị Địch đưa cho em tôi để ở cửa."
 
Bên trong không có tiếng đáp lại.
 
"Nguyễn Yên . . ."
 
Nhưng anh vẫn không nghe thấy giọng của cô.
 
Chu Mạnh Ngôn im lặng mấy giây rồi vén mành trúc lên. Anh lập tức nhìn thấy cô gái nhoài người trên ghế, không nhúc nhích.
 
Chu Mạnh Ngôn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại sau đó cất bước đi vào.
 
Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Yên, cúi người xuống đỡ vai cô lên lại thấy cô gái nhắm mắt, tựa như đang ngủ vậy.
 
Đầu mày nhíu lại, luồng cánh tay xuống dưới đầu gối Nguyễn Yên rồi bế cô lên.
 
Chiếc khăn tắm che trước người Nguyễn Yên vô ý trượt xuống, thân thể cô gái hiện ra trước mắt anh. . .
 
Váy lụa mỏng manh thấm nước dán vào da thịt trắng nõn như tuyết, muốn che lại càng lộ, khiến cho mỗi một đường cong đẹp đẽ đều được phác họa rõ ràng, tựa như không che chút nào vậy.
 
Giọt nước từ gò má đỏ ửng của cô lăn xuống đến cổ sau đó xuyên qua dòng suối giữa hai ngọn núi, xuống chút nữa chính là cảnh xuân mềm mại không thể nói thành lời.
 
Nguyễn Yên mềm nhũn tựa vào ngực anh.
 
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống một cái, một luồng cảm xúc mạnh mẽ xông thẳng lên đỉnh đầu.


 
  




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận