Mật ngọt hôn nhân

Nguyễn Yên cảm thấy cần cổ tê dại trong nháy mắt, không nghĩ đến anh lại muốn quà tặng từ cô: “Anh, anh có phải là say rồi hay không...” 

 
Người đàn ông không trả lời lại, đôi môi của anh di chuyển lên trên rồi hôn lấy cằm của cô, cuối cùng dừng lại ở trước đôi môi đỏ mọng của cô. 

 
Gần trong gang tấc. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Em cũng không biết sinh nhật của anh.” 

 
Anh thấp giọng vạch trần cô. 

 
Từ trước đến nay anh cũng chưa nói với cô mà.

 
Nguyễn Yên thế mà lại nghe được trong lời nói của anh có một chút ấm ức, cô mềm giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh sao?

 
“Ừm.” 

 
Cô mím môi, bảo đảm: “Lần sau em nhất định sẽ nhớ kỹ...” 

 
Lời nói của cô vẫn còn chưa dứt thì đôi môi đỏ mọng lập tức áp lên cánh môi ấm áp, người đàn ông trực tiếp chặn lại đôi môi của cô.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt của Nguyễn Yên hơi mở lớn, trái tim đập như tiếng gõ trống, cảm nhận được nụ hôn của anh mang theo cơn say dày đặc, ngay lập tức chiếm lấy toàn bộ lực chú ý của cô.

 
Chu Mạnh Ngôn nhất định là say rồi!

 
Nếu không thì tại sao anh lại có thể đột nhiên hôn cô được... 

 
Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, giống như lần trước ở trong phòng tắm vậy, cô căn bản không có sức lực để đẩy anh ra, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, sức lực trên tay của cô càng ngày càng yếu đi.

 
Ý thức của Nguyễn Yên dần trở nên mê mang, hoặc là say rồi nên bàn tay không nhịn được leo lên vai của anh nhưng lại bị bàn tay của anh nâng lên rồi áp chặt lên trên tường mà thừa nhận lấy nụ hôn của anh. 

 
Nóng bỏng và lưu luyến.

 
Trọng Trạm Tĩnh đứng ở cuối hành lang yên lặng nhìn cảnh tượng phía trước, giống như là bị sét đánh.

 
Cô ta che miệng lại, ngay sau đó nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía phòng bao, cố gắng hết sức chạy thoát khỏi nơi này.

 
Cô ta vừa đi đến chỗ rẽ của hành lang, vừa quay lại thì đã nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau bên kia, cả thế giới đều muốn sụp đổ.

 
Hơn nữa cô ta chỉ nhìn thoáng qua thì đã biết ai là người chủ động.

 
Cô ta chưa từng gặp qua dáng vẻ như vậy của Chu Mạnh Ngôn. 

 
Người mà trong mắt hoàn toàn không có tế bào tình yêu, Chu Mạnh Ngôn đối với tình yêu giữa nam nữ không hề có hứng thú thế mà lại chủ động hôn Nguyễn Yên. 

 
Bọn họ chẳng phải là liên hôn thương mại hay sao... 

 
Chẳng phải là không có cảm tình gì hay sao...

 
Chu Mạnh Ngôn rõ ràng không quan tâm đến Nguyễn Yên, anh căn bản sẽ không để ý đến cuộc hôn nhân này như vậy... 

 
Nước mắt rơi xuống từ trong khoé mắt của Trọng Trạm Tĩnh, cô ta đứng ở trước cửa phòng bao nghẹn ngào một lúc lâu.

 
Lo sợ Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên sẽ trở lại, cô ta chỉ có thể nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của bản thân. 

 
Cô ta vùi đầu xuống vô cùng thấp rồi đầy cửa đi vào bên trong.

 
Bạch Nhàn Dật cùng với Đằng Hằng đang chơi trò súc sắc ở bên trong, chỉ có Triệu Nguyệt chú ý tới cô ta đã trở lại. 

 
Trọng Trạm Tĩnh yên lặng ngồi vào bên cạnh Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nhìn cô ta rồi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô ta thì nhíu mày: “Cậu làm sao vậy? Sao đôi mắt lại đỏ như thế?” 

 
Trọng Trạm Tĩnh lắc đầu rồi cắn môi, Triệu Nguyệt có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ta không ổn nên hạ giọng hỏi: “Cậu khóc sao?” 

 

“Đừng nói nữa...” Cô ta cố gắng ngăn chặn giọng nói nghẹn ngào. 

 
Sau khi hai người chơi xong một vòng súc sắc thì nhìn về phía hai cô gái ở bên kia: “Hai người chơi không vui, chị Trạm Tĩnh, hai người cũng nên tham gia đi, đúng rồi, Chu Mạnh Ngôn đâu rồi?” 

 
Bạch Nhàn Dật: “Vừa nãy anh Mạnh Ngôn đưa chị dâu ra ngoài rồi.” 

 
“Ôi chao, sao hai người này vẫn chưa trở về vậy, không phải là ở bên ngoài lén lút làm trò gì đúng không?” Đằng Hằng bật cười: “Quả nhiên người nào đó thông suốt tình cảm rồi thì sẽ không còn giống như trước nữa.”

 
Trọng Trạm Tĩnh bỗng nhiên ngơ ngẩn.

 
“Cái gì gọi là thông suốt tình cảm?”

 
Đằng Hằng: “Chị à, tối nay chẳng lẽ chị không nhìn ra sao?” 

 
“Cái gì?”

 
“Chu Mạnh Ngôn thích Nguyễn Yên đó!”

 
Trái tim của Trọng Trạm Tĩnh chùng xuống một lần nữa, Đằng Hằng nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của cô ta nên chủ động nói tới một lần Chu Mạnh Ngôn đã vì Nguyễn Yên mà gác lại công việc, gấp gáp trở về từ nơi khác, còn chính miệng anh thừa nhận sự yêu thích: “Có điều Nguyễn Yên vẫn còn mơ màng lắm, hiện tại Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đang khóc lóc theo đuổi vợ đấy.”

 
Bạch Nhàn Dật vuốt ve ly rượu, cười nói: “Hôm nay ở trên bàn ăn, anh Ngôn đối với chị dâu vô cùng quan tâm và chăm sóc, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy.”

 
Đằng Hằng: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến người động lòng trước tiên lại là Chu Mạnh Ngôn chứ...” 

 
Triệu Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Trọng Trạm Tĩnh.

 
Cái gì cơ?!

 
Chu Mạnh Ngôn thế mà lại thích Nguyễn Yên?!

 
Hai người bọn họ làm sao có thể…

 
Trọng Trạm Tĩnh yên lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, tựa lưng vào ghế ngồi, hốc mắt càng ngày càng đỏ.

 
Hai phút sau Chu Mạnh Ngôn mang theo Nguyễn Yên trở lại, mọi người nhìn thấy đôi môi sưng đỏ cùng với gương mặt ửng hồng của Nguyễn Yên thì tất cả đều nhịn cười, hiểu rõ nhưng cũng không muốn nói ra. 

 
Trọng Trạm Tĩnh thu lại ánh mắt, đột nhiên nhếch khóe miệng sau đó nâng ly rượu trong tay lên rồi ngẩng đầu rồi trút xuống.

 
Một ly tiếp theo một ly.

 
Bạch Nhàn Dật nhìn thấy thì muốn khuyên nhủ: “Chị à, chị uống ít rượu thôi, uống nhiều sẽ say mất.” 

 
Cô ta nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Nguyễn Yên, hoàn toàn không chia cho cô ta dù chỉ là một ánh mắt, cô ta cong khóe miệng lên: “Không sao đâu, hôm nay vui vẻ. Tôi chỉ muốn uống nhiều thêm một chút.” 

 
***

 
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam, Trọng Trạm Tĩnh đã uống nhiều đến say khướt, Triệu Nguyệt nói sẽ phụ trách đưa bạn của mình về nhà. 

 
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Triệu Nguyệt đỡ cô lên xe, Trọng Trạm Tĩnh lấy tay che mặt lại rồi yên lặng rơi lệ, Triệu Nguyệt đau lòng nhíu mày lại rồi hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài cậu đã nhìn thấy những gì?”

 
“Mình nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau.”

 
Trọng Trạm Tĩnh muốn cong môi cười nhưng bỗng nhiên lại khóc thành tiếng: “Chu Mạnh Ngôn thật sự yêu thích Nguyễn Yên... Tại sao chứ...” 

 
“Cậu có biết không, mình thích anh ấy nhiều năm như vậy, từ năm cấp ba đến tận bây giờ là đã là mười năm rồi, tất cả đều là trắng tay, cuối cùng anh ấy cũng có người mình thích nhưng không phải là mình...” 

 
Tại sao ông trời lại đối xử với cô ta không công bằng như vậy.

 
Cô ta dùng mười năm nhưng lại không thể đổi được một vị trí trong lòng Chu Mạnh Ngôn. 

 
“Anh ấy không thích những nữ sinh ồn ào, mình đã khiến cho bản thân trở nên thật điềm đạm, anh ấy không thích rau mùi, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm mình đều đặc biệt dặn dò với người phục vụ, anh ấy thích cái gì mình đều sẽ cố gắng làm được, anh ấy không thích cái gì mình đều sẽ nhớ kỹ từng điều một, mình hiểu anh ấy, thậm chí còn hiểu rõ hơn so với chính bản thân mình, mình đã cố gắng muốn đến gần anh ấy hơn một chút nhưng anh ấy vẫn chưa bao giờ quay đầu lại nhìn mình dù chỉ là một lần...” 

 
Triệu Nguyệt ôm lấy cô ta: “Đừng khóc mà.”


 
“Tại sao lại là Nguyễn Yên, cô ấy chỉ mới xuất hiện ở bên cạnh Chu Mạnh Ngôn được nửa năm thôi... Chu Mạnh Ngôn có thể thích những cô gái khác xuất sắc hơn mình, nhưng tại sao lại là một Nguyễn Yên không có chỗ nào tốt hơn so với mình kia chứ?!” 

 
Trọng Trạm Tĩnh dựa vào đầu vai của Triệu Nguyệt khóc nức nở nghẹn ngào. 

 
Yêu thích một người trong suốt mười năm, trong lòng cô ta làm sao còn chỗ trống nào cho một người khác nữa chứ. 

 
Tất cả đều đã tan vỡ.

 
Cô ta không nhận được điều gì cả.

 
Người cô ta yêu đã bị Nguyễn Yên cướp đi mất rồi. 

 
***

 
Chiếc Rolls-Royce ở phía bên kia. 

 
Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên lên xe, người đàn ông dặn tài xế quay trở về biệt thự Y Nam, Nguyễn Yên cảm thấy thắc mắc: “Không phải là chúng ta nên trở về nhà cũ sao?”

 
Người giúp việc trong biệt thự đều đã nghỉ Tết, bên đó chắc là không còn người nào. 

 
Người đàn ông nhìn cô một cái nhưng không trả lời.

 
Sau khi trở về biệt thự, tại cửa ra vào, Nguyễn Yên vừa mới thay xong dép lê thì đã bị Chu Mạnh Ngôn đè lên trên cửa rồi hôn lấy. 

 
“Mạnh Ngôn…” Cô khẽ gọi tên của anh.

 
Anh cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sợi dây trong đầu như sắp bị cắt đứt, giọng nói khàn khàn: “Đừng gọi nữa.” 

 
Cuối cùng anh khó khăn lắm mới có thể dừng lại rồi ôm cô vào trong phòng khách.

 
Nguyễn Yên vẫn không hiểu tại sao lại trở về nơi này, mãi cho đến khi cô ở trong biệt thự không một bóng người, bị anh cởi ra sạch sẽ rồi đẩy ngã vào trên bàn trà, sau đó cô mới biết được suy nghĩ của Chu Mạnh Ngôn. 

 
Thật là đáng giận, đêm nay người này lại có thể giải khoá một cảnh tượng mới (qwq). 

 
***

 
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao, chiếu sáng cả căn phòng ngủ.

 
Nguyễn Yên mơ màng tỉnh lại sau đó trở mình, cảm giác toàn bộ thân thể đều sắp vỡ ra thành từng mảnh.

 
Cô chạm đến bên cạnh thì không có ai, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy được truyền ra từ trong phòng tắm, cô nhớ lại người đàn ông say rượu tối hôm qua đã lăn lộn cô như thế nào thì gương mặt ửng đỏ.

 
Vẫn còn nhớ rõ khi ôm cô đến cầu thang tối hôm qua, người đàn ông bước lên cầu thang, đi được hai bước thì dừng lại để cô tựa vào vách tường rồi tiến vào va chạm vài lần, quả nhiên trong nhà không có ai, người này hoàn toàn muốn làm theo ý của bản thân... 

 
Cuối cùng nếu không phải bởi vì cô liều mạng xin tha thì anh còn có suy nghĩ muốn đưa cô đến xích đu ở trên ban công (QAQ). 

 
Tức chết người mà!

 
Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn đi ra từ trong phòng tắm, lập tức nhìn thấy cô gái ở trên giường đang quay lưng về phía anh, dáng vẻ vô cùng không hài lòng giống như tối hôm qua, sáng nay cũng không chịu nói chuyện với anh.

 
Anh bước đến. 

 
Nguyễn Yên nằm nghiêng người chợp mắt, sau đó cảm giác được phía trước mặt có một người ngồi xuống. 

 
“Nguyễn Yên, đã thức dậy chưa nào?”

 
Cô không nói lời nào.

 

Lúc trước khi Chu Mạnh Ngôn không thích Nguyễn Yên, trong lòng không có một chút cảm xúc nào đối với cô, nhưng sau khi thích cô rồi thì dù nhìn cô như thế nào đi nữa cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, ví dụ như bây giờ, giống như là đang làm nũng vậy. 

 
Đáng yêu giống như tối hôm qua vậy.

 
Người đàn ông cố gắng hạ xuống khóe miệng đang cong lên: “Còn muốn giả vờ ngủ trong bao lâu nữa đây?”

 
Vài giây sau cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa, vùi mặt vào trong chăn bông để che dấu đi vẻ lúng túng khi bị vạch trần: “Muốn làm gì ạ...” 

 
Anh mở miệng: “Tối hôm qua anh đã uống rượu.”

 
Nguyễn Yên ngẩn ngơ.

 
“Anh đã làm gì hay sao?” Anh hỏi.

 
Nguyễn Yên nhanh chóng lắc đầu, nhớ đến nụ hôn ở trên hành lang, giọng nói trở nên mơ hồ: “Không có ạ... Anh không làm gì cả.”

 
Thật may mắn, anh quả nhiên là đã uống say nên cũng quên hết tất cả.

 
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 
Anh lặng lẽ cong môi lên, lại nói: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

 
“Gì cũng được ạ...” 

 
“Anh xuống lầu xem một chút nhé. Hôm nay ba mẹ ra ngoài gặp họ hàng, không ở nhà cũ nên chúng ta sẽ tiếp tục ở lại đây.”

 
“Vâng ạ.” 

 
Người đàn ông đứng dậy rồi rời khỏi phòng ngủ, Nguyễn Yên cũng đứng lên đi rửa mặt.

 
Nguyễn Yên đi xuống lầu để ăn sáng thì phát hiện ra hôm nay trong biệt thự vẫn chỉ có hai người là cô cùng với Chu Mạnh Ngôn. 

 
Sau khi ăn sáng xong thì Chu Mạnh Ngôn đi vào phòng sách để giải quyết công việc như thường lệ, Nguyễn Yên trở lại phòng ngủ, lập tức cảm thấy bụng của mình không được thoải mái cho lắm, cuối cùng phát hiện thì ra là dì cả* đã đến.

 
*Kỳ kinh nguyệt. 

 
Có thể là mấy ngày nay cô đã uống quá nhiều nước đá nên hiện tại báo ứng đau bụng kinh đã đến.

 
Hơn mời giờ sáng Chu Mạnh Ngôn vội vàng hoàn thành công việc trong phòng sách rồi trở về phòng ngủ, muốn nhìn thấy Nguyễn Yên thì phát hiện cô đang làm ổ ở trên giường, dáng vẻ vô cùng uể oải.

 
“Làm sao thế? Không thoải mái sao?” 

 
Anh đi đến, ngồi ở bên mép giường. 

 
Nguyễn Yên nói với anh cô bị đau bụng kinh, Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô khó chịu thì nhíu chặt mày lại: “Có muốn anh đưa em đi bệnh viện hay không?”

 
Cô dở khóc dở cười: “Làm sao đi bệnh viện được đây...” 

 
Trong lúc nhất thời người đàn ông có chút luống cuống tay chân: “...Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

 
“Em không sao đâu ạ, anh cứ đi làm việc trước đi.” Cô cũng không muốn quấy rầy anh.

 
“Hôm nay anh không có việc gì hết.”

 
Nguyễn Yên nhìn thấy thái độ mạnh mẽ của anh, giống như là nhất định phải giúp đỡ cô thì cuối cùng cầm lấy túi chườm nóng bên trong chăn ra ngoài: “Vậy thì anh giúp em sạc điện để đun nóng lại một chút nhé.”

 
Năm phút sau anh mang theo túi chườm nóng đã sạc xong rồi trở lại, Nguyễn Yên mỉm cười: “Cảm ơn anh.” 

 
“Còn cần cái gì nữa không?”

 
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút: “Anh giúp em lấy máy tính bảng lại đây nhé.”

 
Anh cũng làm theo.

 
Sau đó Nguyễn Yên đột nhiên nhận ra được bản thân thế mà lại đang sai bảo Chu Mạnh Ngôn sao?! Anh thế mà lại nghe cô sai bảo?! 

 
Trời ạ...

 
Cô cảm thấy được chiều chuộng mà lo sợ thì lập tức nói: “Thật ra em cũng không cảm thấy đau như vậy, không sao đâu, anh nên làm việc của mình đi, em sẽ nghe âm nhạc.”

 
“Ừm.” Chu Mạnh Ngôn dặn cô nếu có việc gì thì gọi anh. 

 
Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, anh ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, nhìn đồng hồ treo trên tường thì phát hiện ra đã gần mười một giờ. 


 
Trưa nay ở nhà không có ai nấu cơm, anh đã sớm có kế hoạch sẽ đưa cô ra ngoài ăn nhưng mà hiện tại có lẽ cô gái nhỏ đang khó chịu sẽ không muốn xuống giường nên chỉ có thể ăn tại nhà.

 
Đồ ăn bên ngoài sẽ không được vệ sinh, anh cũng không muốn trong lúc nghỉ lễ phải để cô ăn những thức ăn không khỏe mạnh.

 
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh dự định sẽ tự mình làm cơm trưa cho Nguyễn Yên. 

 
Anh không thích mùi vị của dầu khói cho nên từ nhỏ đến lớn, anh gần như mười ngón tay không dính dương xuân thuỷ*, cho dù cuộc sống ở nước ngoài mỗi ngày ba bữa cũng không đến lượt anh quan tâm.

 
*Nguyên văn là 十指不沾阳春水: nôm na là gia đình giàu có, từ bé đã không phải làm việc nặng nhọc (nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà,v.v...) 

 
Nhưng hiện tại, anh cảm thấy việc nấu cơm cho Nguyễn Yên không phải là chuyện khó để có thể chấp nhận. 

 
Ngược lại anh rất vui lòng.

 
Bởi vì vậy cho nên Chu Mạnh Ngôn bắt đầu tìm kiếm công thức nấu ăn ở trên mạng, biết Nguyễn Yên thích ăn mì nên cuối cùng anh chọn món mì sườn heo hầm, bởi vì lúc trước khi ở nhà bà ngoại bên Tô Thành, Nguyễn Yên đã nói cô rất thích ăn mì sườn heo hầm.

 
Muốn làm theo công thức thì đầu tiên anh phải đặt hàng các nguyên liệu nấu ăn cần thiết tươi mới trong siêu thị qua điện thoại. 

 
Hai mươi phút sau nguyên liệu nấu ăn được giao đến tận nhà.

 
Anh xách theo túi to đi vào phòng bếp, đọc sơ lược qua công thức nấu ăn rồi bắt đầu tìm hiểu cách sử dụng các dụng cụ nấu ăn trong bếp.

 
Nghiên cứu suốt nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng anh cũng chuẩn bị xong các nguyên liệu nấu ăn.

 
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mặc dù anh ít khi nấu cơm nhưng nếu thật sự muốn làm thì có lẽ cũng sẽ không quá khó khăn.

 
Nấu sôi nước trong nồi, anh chần sơ sườn một lần sau đó cho sườn vào một nồi khác, thêm gia vị và hạt nêm vào sau đó đậy nắp lại và hầm với lửa nhỏ.

 
Sau khi vớt sườn ra khỏi nước lèo thì anh vớt mì ra rồi cuối cùng cho mì vào nồi canh sườn, bên trên có một ít rau cải thìa xếp ngay ngắn đã được luộc chín. 

 
Đại công cáo thành*.

 
*Việc lớn đã được hoàn thành. 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thành quả của mình, cảm thấy không cần phải nếm thử, anh biết hương vị tuyệt đối không thể chê vào đâu được.

 
Anh bưng hai tô mì đi lên lầu rồi mở cửa phòng ngủ ra.

 
Nguyễn Yên vẫn còn đang nằm trên giường đọc sách, cảm thấy bụng đói kêu vang thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn gọi cô xuống giường ăn cơm trưa.

 
Cô xúc động xốc chăn lên rồi xuống giường. 

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi xếp bằng ở trên tấm thảm của bàn trà, anh đặt mì sườn đến trước mặt cô, Nguyễn Yên nghe thấy mùi thơm thì kinh ngạc: “Đây là món gì ạ?” 

 
“Mì sườn heo hầm.”

 
Nguyễn Yên: !!! Đó là món cô yêu thích nhất! 

 
“Wow, đây là... Anh đã tự nấu sao?” 

 
Chu Mạnh Ngôn đặt đôi đũa vào trong bàn tay cô rồi im lặng một lúc, giọng nói bình thản:

 
“Đặt bên ngoài đấy.” 

 
Nguyễn Yên cũng nghĩ là anh tuyệt đối không bao giờ tự mình xuống bếp, mỉm cười: “Nghe hương vị cũng không tệ lắm đâu ạ.”

 
“Nếm thử một chút đi.”

 
Nguyễn Yên gật đầu, đôi đũa chậm rãi gắp mì lên rồi đưa vào trong miệng, Chu Mạnh Ngôn ngồi trên ghế sô pha nhìn cô ăn, tưởng tượng đến một lát nữa cô sẽ khen ngợi như thế nào, đôi môi không khỏi cong lên. 

 
Nhưng mà Nguyễn Yên vừa mới ăn thử đũa mì đầu tiên thì đôi mày đột nhiên nhíu lại, thiếu chút nữa phun ra:

 
“Đây là cái gì…”

 
Sắc mặt của anh bỗng nhiên cứng lại: “Làm sao thế?” 

 
“Món này khó ăn quá ạ...” Nguyễn Yên lại không cam lòng mà nếm thử một chút nước lèo, gương mặt nhỏ nhắn ngay lập tức nhăn lại, dáng vẻ như gặp nạn mà khóc không ra nước mắt: “Mạnh Ngôn, anh đặt đồ ăn ở đâu vậy, khó ăn như thế này, nhất định là phải cho bình luận kém (qwq)...”

 
Gương mặt của Chu Mạnh Ngôn đen lại ngay lập tức.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận