Sau khi bác sĩ nói xong về hai loại khả năng: “Báo cáo kiểm tra cuối cùng sẽ được đưa ra sau vài ngày tới, phải nhìn báo cáo mới có thể đưa ra kết luận.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Làm phiền bác sĩ một lát nữa chỉ cần nói với phu nhân của tôi tình trạng đầu tiên thôi, có được không? Tôi không muốn để cho cô ấy có gánh nặng tâm lý...”
Sau khi nghe thấy được những lời bên trong phòng thì Nguyễn Yên chậm rãi hạ thấp tầm mắt của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lập tức xoay người đi đến chỗ khác, không muốn để cho Chu Mạnh Ngôn ra ngoài nhìn thấy cô, cũng dặn dò Diệp Thanh không được nói điều gì cả.
Qua một lúc sau khi Nguyễn Yên trở lại thì Chu Mạnh Ngôn đưa cô đến gặp bác sĩ, Chu Mạnh Ngôn và bác sĩ đều có biểu hiện rất thoải mái, nghe được bác sĩ nói sẽ không có vấn đề gì lớn thì Nguyễn Yên cố gắng phối hợp nở nụ cười, thể hiện ra dáng vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đó là bởi vì không muốn để cho người đàn ông phải lo lắng.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, công ty của Chu Mạnh Ngôn còn có việc cần thiết phải quay trở về một chuyến, sau khi dẫn cô lên xe, anh xoa đầu cô rồi dặn dò: “Em về nhà phải nghỉ ngơi cho thật tốt, ánh mặt trời quá chói mắt thì kéo rèm cửa lại, không muốn nhìn đồ vật thì nằm xuống, đừng để cho đôi mắt quá mệt mỏi, có biết không?”
Nguyễn Yên cong khoé miệng lên rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đi làm việc nhé, em không sao đâu.”
Chu Mạnh Ngôn cũng không nhìn ra sự khác thường của cô.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Yên đi vào trong phòng ngủ rồi ngồi lên trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trước mắt mờ ảo, sáng lạn nhưng lại làm cho lòng người trở nên áp lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau cô nhắm mắt lại rồi ngã xuống giường, dùng mu bàn tay che đi đôi mắt, trong lòng tràn ra chua xót.
Cô đã cố gắng muốn ám chỉ bản thân rằng đôi mắt của mình nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng hoảng loạn và vô cùng sợ hãi.
Cô đã mong mỏi phục hồi lại thị lực bấy lâu nay nhưng rất có thể tất cả mọi thứ mà cô đang mong đợi đều sẽ tan thành mây khói. Lặp đi lặp lại rồi trở nên mơ hồ một lần nữa, thậm chí trở lại như lúc ban đầu...
Nguyễn Yên đã nghe thấy những gì mà Chu Mạnh Ngôn đã nói ở cửa phòng hội chẩn hôm nay, nếu đôi mắt của cô thật sự đi theo chiều hướng xấu đi thì chắc chắn trong lòng của Chu Mạnh Ngôn sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn cả cô.
Bây giờ cô như thế này, cảm thấy bản thân giống như là một loại liên lụy tới Chu Mạnh Ngôn...
Cô không muốn anh phải đau lòng bởi vì cô.
***
Cả ngày hôm nay tâm trạng của Nguyễn Yên vô cùng suy sút, không xem kịch nói cũng không muốn trò chuyện với mọi người mà chỉ nghe mấy bài hát vui vẻ nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi sương mù trong lòng được, muốn ngủ trưa một chút nhưng trong lòng cô vô cùng nặng trĩu nên chỉ có thể ngủ nông giấc.
Vào lúc chiều tối, sau khi Chu Mạnh Ngôn kết thúc công việc thì lập tức rời khỏi Phạn Mộ Ni rồi trở về biệt thự Y Nam.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhìn thấy cô gái nằm dựa vào trên giường, anh tiến lại gần, Nguyễn Yên đang chợp mắt, nghe thấy tiếng động thì mở to mắt ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Mạnh Ngôn……”
Người đàn ông ngồi ở bên mép giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô gái, đưa tay lên gạt đi những sợi tóc mái trên gương mặt của cô.
“Làm ồn em ngủ rồi hả?”
“Không ạ… Chiều nay em đã ngủ rất nhiều.”
Anh nhìn thấy cô có chút phờ phạc: “Sao tâm trạng nhìn qua không được tốt lắm thế này?”
Nguyễn Yên lắc đầu rồi cố ý duỗi người ra: “Có lẽ là do ngủ nhiều đấy ạ.”
“Đôi mắt cảm thấy thế nào rồi? Còn cảm thấy đau và khó chịu nữa không?”
Cô cong khóe miệng lên: “Tốt hơn so với buổi sáng một chút, chắc là không sao đâu ạ.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô cười thì trong lòng cũng không nghĩ quá nhiều mà nói muốn dẫn cô xuống lầu ăn cơm, nhưng cô thật sự không có cảm giác thèm ăn nên cũng không muốn xuống giường: “Bây giờ em không đói bụng...”
“Không đói bụng sao?”
Nguyễn Yên tìm lấy cái cớ nói buổi trưa ăn cơm quá trễ nên muốn Chu Mạnh Ngôn đi ăn cơm trước, người đàn ông nhìn dáng vẻ không chịu ăn của cô thì đi theo cô ra khỏi phòng ngủ rồi lập tức rẽ đi gọi người giúp việc tới hỏi mới biết được Nguyễn Yên gần như không ăn cơm vào buổi chiều, đến giờ cơm bữa trưa đầu tiên là không ăn, hơn ba tiếng sau người giúp việc lại bưng một chút đồ ăn cho cô nhưng cô cũng chỉ động đũa vài lần.
Anh biết được cô gái đã nói dối nên nhíu mày lại rồi đi vòng trở về phòng ngủ.
“Hôm nay em chưa ăn gì cả, không đói bụng sao?”
Nguyễn Yên nghe thấy câu hỏi lại của anh thì chột dạ ngồi thẳng dậy, tay của Chu Mạnh Ngôn đáp xuống ở bên trong cánh tay của cô rồi ôm cô lại trong vòng ngực của mình sau đó trầm giọng nói: “Tại sao không muốn ăn cơm?”
Nguyễn Yên chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Em không có cảm giác thèm ăn.”
“Bởi vì đôi mắt sao?”
“Vâng...” Cô vội vàng nói: “Hôm nay em đã ngủ quá nhiều nên không có tinh thần cho lắm.”
Anh đưa tay giữ gáy của cô lại rồi để cô dựa vào đầu vai của mình, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Nhưng em không thể nhịn ăn.”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thì nơi hốc mắt chua xót, mím chặt môi.
Một vài giây sau, anh hỏi: “Em có muốn ăn gì hay không?”
Cảm nhận được sự lo lắng của người đàn ông, cô suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: “Em muốn ăn... Bánh quy tự làm.”
“Hả?”
Nguyễn Yên nói rồi nghĩ đến đôi mắt không bị mù lúc trước, nếu tâm trạng không tốt hoặc là bị nhiều căng thẳng thì cô sẽ tự làm món tráng miệng ở nhà, cô rất nhớ hương vị do chính tay mình làm nhưng mà bây giờ cô cũng không thể làm gì được...
“Vậy thì Yên nhi dạy anh làm nhé?”
Chu Mạnh Ngôn đột nhiên nói.
Nguyễn Yên sửng sốt, anh nói cô có thể dạy cho anh cách làm bánh quy lúc trước để anh có thể nếm thử một chút.
Nguyễn Yên ngạc nhiên anh thế mà lại muốn tự mình làm bánh quy cho cô: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu ạ.”
“Sao lại gọi là phiền phức? Đêm nay anh cũng không có chuyện gì bận cả.”
Người đàn ông khăng khăng nói, dáng vẻ không giống như là đang nói đùa, còn đứng dậy muốn đi lấy giấy cùng với bút thì Nguyễn Yên giữ chặt cánh tay của anh rồi nói:
“Nếu không thì em với anh cùng đi vào phòng bếp nhé? Em sẽ trực tiếp dạy cho anh.”
Anh khẽ cong môi: “Được.”
Cô bằng lòng di chuyển, đó là chuyện tốt.
Hai người đi xuống lầu tới phòng bếp, Chu Mạnh Ngôn để cho người giúp việc cùng với đầu bếp rời đi trước, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nguyễn Yên ngồi trên chiếc ghế cao trước bàn nấu ăn làm bằng đá cẩm thạch, tay chống cằm nhớ lại những nguyên liệu nấu ăn mà cô đã làm lúc trước, Chu Mạnh Ngôn chuẩn bị từng thứ một theo lời cô nói.
“Trước tiên anh hãy cho đường cát vào bơ sau đó đánh cho đến khi nào màu của bơ trở nên nhạt hơn...”
“Sau đó anh cho trứng gà đã đánh tan chia thành ba đợt vào rồi lại rây thêm một trăm gram bột mì ít gluten*...”
*Trong công thức làm bánh, một trong những loại bột được sử dụng nhiều nhất hiện nay là bột số 8 (all purpose). Loại bột này thường có hàm lượng gluten thấp khoảng 8 - 9%. Còn đối với loại bột số 11 thì hàm lượng hàm lượng gluten cao khoảng 10 - 13%. Bột mì số 13 giàu hàm lượng protein từ 10 - 14% tương đương với lượng gluten cao lên đến 14%.
Nguyễn Yên không thể nhìn thấy nên cũng không biết rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn đã làm như thế nào, chỉ có thể cố gắng mô tả và hướng dẫn cho anh.
Bởi vì rất hiếm khi xuống bếp cho nên hành động của người đàn ông có chút mới lạ nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Anh không hy vọng lần này làm ra thành quả thì em lại cho bình luận kém.”
“Cho bình luận kém?” Nguyễn Yên ngẩn người lập tức, vài giây sau mới nói: “Tô mì sườn heo hầm lần trước là do anh nấu sao?!”
“Ừm.” Sắc mặt của anh hơi tối lại: “Đó là lần đầu tiên, lần này nhất định sẽ không khó ăn như thế nữa.”
Lần trước chỉ là sai lầm.
Nguyễn Yên sửng sốt, không ngờ anh thế mà lại lén nấu cơm cho cô: “Lúc trước anh... Từ trước đến nay chưa nấu ăn bao giờ sao?”
“Ở nhà cũng không cần anh phải tự mình xuống bếp, hơn nữa ———“
Anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói bình thản hỏi lại: “Người đầu tiên thích chính là em, lúc trước còn có thể làm vì ai nữa đây?”
Nguyễn Yên bị lời nói của anh làm cho sửng sốt.
Cuối cùng cô rũ mắt xuống rồi nhẹ lẩm bẩm: “Có cảm giác làm những việc này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của anh.”
Vài giây sau, anh nói:
“Lãng phí thời gian vì em, khá là tốt.”
Mấy tháng trước Nguyễn Yên sẽ tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày có thể nghe được những lời như thế từ trong miệng Chu Mạnh Ngôn.
Từ trước đến nay cô không hy vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân chẳng có gì ngoại trừ lợi ích này, nhưng mà anh thích cô, nói nhất định phải cho cô một cuộc hôn nhân thật sự và muốn sống với nhau đến già, ở bên nhau trọn đời.
Nguyễn Yên lại lần nữa nhớ tới những lời đã nghe được ở trước cửa phòng hội chẩn ngày hôm nay.
Bỗng nhiên cảm thấy có một chút chua xót xộc lên trên chóp mũi.
“Yên nhi, bước tiếp theo là gì.”
Nguyễn Yên gục đầu xuống, chìm vào trong im lặng.
Thấy cô không nói chuyện: “Ngây người rồi hả?”
“Mạnh Ngôn, thật ra hôm nay em đã nghe được cuộc nói chuyện của anh cùng với bác sĩ.” Cô đột nhiên nói.
Động tác trong tay Chu Mạnh Ngôn dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Yên cúi đầu: “Mọi người chỉ nói với em khả năng tốt, nhưng em cũng biết khả năng này cũng có ý nghĩa là đôi mắt của em bắt đầu có tình trạng xấu.”
“Em biết anh cũng vô cùng hy vọng đôi mắt của em có thể phục hồi thị lực, anh nói anh thích em, nhưng nếu lùi lại một vạn bước mà nói, đôi mắt của em đời này vẫn sẽ luôn như thế, anh vẫn muốn cùng một người có thân thể khuyết tật như em ở bên nhau sao?” Giọng nói của Nguyễn Yên hơi nghẹn ngào: “Em có khả năng vẫn sẽ luôn cần phải có người chăm sóc, cũng sẽ vô cùng gây phiền hà cho người khác...”
Khi hai người bọn họ liên hôn, Chu Mạnh Ngôn chỉ nghĩ đến lợi ích có được từ cô nên cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề về đôi mắt của cô, cô cảm thấy bởi vì là loại hôn nhân như vậy cho nên cũng không quá để ý.
Nhưng mà hiện tại anh đã thích cô, chuyện giữa bọn họ chính là chuyện lớn cả đời này, Nguyễn Yên không thể không bắt đầu vì anh mà suy xét.
Nếu cô thật sự có chướng ngại về thị lực cả đời này, anh sẽ để ý sao?
Sau này khi anh đưa cô ra ngoài rồi giới thiệu với người ngoài về cô, khi đó sẽ có một số ánh mắt khác thường cùng với những lời đàm phán và nhận xét, anh sẽ không để ý sao...
Người có hào quang rực rỡ lại xuất sắc và nổi bật như Chu Mạnh Ngôn thì tại sao lại thích một người như cô chứ?
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô sau đó đặt phới đánh trứng xuống rồi vòng qua bàn nấu ăn đi đến phía sau lưng cô.
Nguyễn Yên cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô:
“Quay lại nào.”
Anh nhẹ nhàng kéo cô lại đối mặt với anh. Cô đang ngồi trên chiếc ghế cao, anh đứng ở trước mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, dựa vào cô rất gần.
Sau đó khuôn mặt đang rũ xuống của Nguyễn Yên được nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay của anh vuốt ve gương mặt cô:
“Cảm thấy đôi mắt của em không tốt thì anh sẽ không thích em sao?”
“Em nghĩ anh là người như thế sao?”
Hốc mắt của Nguyễn Yên trở nên chua xót.
Chu Mạnh Ngôn nhìn vào đôi mắt của cô rồi nói từng câu từng chữ dịu dàng và lưu luyến:
“Từ khi bắt đầu ký kết hiệp nghị kết hôn với em, cho đến bây giờ anh vẫn luôn không có ý định ly hôn. Anh thích em là đã cân nhắc và suy đoán mọi thứ về tương lai, hơn nữa vẫn luôn cố chấp với loại yêu thích này, tất cả đều không liên quan đến những gì mà Yên nhi đang lo lắng.”
Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
“Dù cho có chuyện gì xảy ra ——
Em sẽ vĩnh viễn là Chu phu nhân của anh.”