Chu Mạnh Ngôn nhìn ánh mắt gợn sóng của cô, nghe thấy cô hỏi, anh nhìn cô, giọng điệu trầm khàn rất thấp: “Để anh đi, Yên nhi.”
Anh muốn lấy đi quyền chủ động.
Nguyễn Yên cố tình không cho.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Yên cười ranh mãnh, hôn lên môi anh: “Anh không thích em như vậy hay sao?”
“……”
Anh cũng không biết tại sao cô gái nhỏ uống vào một chút rượu lại dường như thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Hoàn toàn không còn sự ngượng ngùng như bình thường mà giống như là một yêu tinh.
Nguyễn Yên âm thầm cong môi, uy hiếp anh: “Nhưng em còn chưa chơi đủ đâu, nếu anh chạm vào em, trong vòng một tuần này anh đừng nghĩ vào phòng ngủ của em.”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì mỉm cười:
“Đêm nay sẽ có lúc em phải xin tha đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“……” Người này ngược lại uy hiếp cô có phải hay không!
Quá mức mà! Cô càng không thể thỏa hiệp!
Nguyễn Yên buông cần cổ anh ra rồi đứng dậy, người đàn ông giữ chặt tay cô theo bản năng, Nguyễn Yên mỉm cười rồi tránh thoát: “Tiếp tục ngồi nhé.”
Cô xoay người đi đến trước cửa sổ sát đất, sau đó ấn xuống nút kéo rèm cửa lại, hai bên rèm cửa dần được khép lại.
Ánh sáng trong phòng càng thêm tối tăm.
Hai ngọn nến thơm giống như hai ngọn hải đăng giữa biển đêm, mang theo toàn bộ phòng chiếu gợn lên những làn sóng gió thăng trầm.
Rèm cửa được đóng chặt, Nguyễn Yên xoay người lại, cùng im lặng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Nơi đáy mắt bị bao vây bởi cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông, Nguyễn Yên chịu đựng sự ngượng ngùng, dùng đầu ngón tay kéo lên một góc váy ngủ, rồi nâng đôi tay lên.
Cô giống như một món quà bị hủy đi giấy gói.
Ánh mắt của Chu Mạnh Ngôn nhìn thẳng rồi dừng lại trên người cô, nơi đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, đôi mắt đen láy dường như bị hắt lên một tầng mực lần nữa.
Nguyễn Yên cảm thấy bị anh làm cho nóng lên. Ánh mắt cuồng nhiệt bao vây lấy cô, nhịp tim đập nhanh hơn, trên người hiện ra một tầng hồng phấn.
“Có đẹp không?”
Cô hỏi.
Môi mỏng của anh nhả ra mấy chữ khàn khàn: “Đẹp lắm.”
“Có thích không?”
Anh khàn giọng hỏi lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Cô không cần cố tình đi tìm hiểu một màn trước mắt này đối với người đàn ông mà nói có sức ảnh hưởng bao nhiêu lớn, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm chưa từng có lúc bình thường của anh, là biểu cảm mà chỉ có cô có thể nhìn thấy, đây là chứng minh tốt nhất.
Ngay sau đó cô nâng bước chân chậm rãi đi về phía anh.
Bàn chân trần trụi của cô gái bước ở trên thảm, như là một tiên nữ sa đọa chúng sinh, lấy đi hồn phách của kẻ khác.
Khi đi đến trước bàn trà, cô cúi người cầm lấy chiếc ly chân dài rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ.
Sau đó cô đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn, cô đặt đầu gối lên ghế sô pha bên cạnh người anh, sau đó quấn lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh.
Hương vị của rượu vang đỏ ở giữa làn môi của hai người, lan tỏa ra giữa hàm răng, hương thơm nồng đậm.
Rốt cuộc cô gái cũng trở lại trong vòng tay của anh, Chu Mạnh Ngôn vươn tay lên mạnh mẽ giữ chặt sau đầu cô, Nguyễn Yên nhận ra anh đang sốt ruột, cô trốn ra phía sau, tránh khỏi môi của anh rồi mỉm cười với anh:
“Em nói trò chơi còn chưa kết thúc đâu nhé.”
“Đặt tay của anh lên sô pha đi.”
Cô gái ở trong vòng tay anh, nhưng tay của Chu Mạnh Ngôn lại không thể chạm vào cô, anh trầm giọng hô hấp, nói bên tai cô: “Tối nay anh sẽ khiến cho em phải trả lại gấp đôi.”
Đầu quả tim của Nguyễn Yên run lên, cô bĩu môi: “Nhanh lên nào.”
Anh đành phải đặt cánh tay đã nổi đầy gân xanh lên sô pha.
Nguyễn Yên đưa tay tiếp tục giúp anh lần mò cúc áo, tầm mắt của anh rơi thẳng vào người cô, cảm giác cực kỳ bị tra tấn, nhịn không được thấp giọng thúc giục cô.
Nguyễn Yên ngược lại cố ý thả chậm tốc độ, nói ở bên tai anh:
“Anh có còn nhớ rõ khi chúng ta mới kết hôn, có một đêm tóc của em vướng vào dây kéo váy, lúc đó em cũng giống như bây giờ, nhưng anh không có một chút cảm giác nào, anh nhìn xem anh của hiện tại...”
Quả nhiên đàn ông vẫn chỉ là đàn ông.
Anh nhìn về phía cô rồi nghiêm túc nói: “Anh của lúc đó không biết bản thân sẽ thích em như vậy.”
Trong lòng Nguyễn Yên rung động, ngón tay nơi cúc áo cong lên một chút, cô chợt nhìn thấy lồng ngực của người đàn ông được bao bọc trong lớp áo sơ mi.
Được xúc tác bởi rượu, Nguyễn Yên quấn lấy cần cổ của anh, từng nụ hôn dừng trên đầu vai của anh, sau đó cô dừng lại.
Bàn tay từ trên ngực anh cuối cùng cũng chạm đến cúc áo bằng kim loại, cô cắn môi rồi nhìn về phía anh:
“Lúc trước khi em uống say dường như đã từng cởi rồi.”
Trán anh toát ra mồ hôi, anh hỏi cô: “Bây giờ còn nhớ rõ không?”
“Không nhớ rõ.”
Cô quên vô cùng sạch sẽ, gương mặt còn kiêu ngạo mà ngưỡng cằm lên.
“Yên nhi, anh rất khó chịu.” Giọng nói của anh rất thấp.
Nguyễn Yên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cuối cùng bị anh lừa thành công, mềm lòng ngồi vào một bên:
“Vậy anh tự mình làm đi.”
Mỗi một động tác của người đàn ông đều mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, Nguyễn Yên ngồi nhìn ở một bên, dời ánh mắt đi, cảm giác mọi thứ trở nên khô nóng.
Đợi đã, rõ ràng người chịu tra tấn không phải là anh hay sao?!
Chờ cho đến khi anh trở thành giống với Nguyễn Yên, người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt rốt cuộc cũng đỏ bừng của cô thì bỗng nhiên nở nụ cười:
“Còn chưa lên sao?”
Nguyễn Yên: “……”
Cô uống xong rượu rồi, ai sợ ai!
Cô đứng dậy rồi ngồi vào trong vòng tay anh một lần nữa, Nguyễn Yên nói: “Em chưa nói chạm vào thì anh vẫn không được làm gì hết.”
Sắc mặt của anh tối sầm xuống: “Còn muốn chơi sao?”
“Đúng vậy đó.”
Nguyễn Yên cùng anh hôn môi, anh dần dần lấy đi quyền chủ động, cho dù không dùng tay cũng có thể cố ý hoặc vô tình làm cho nhịp tim của cô loạn nhịp.
Nguyễn Yên dần dần cảm thấy trong đầu mình rối rắm, có chút không chống đỡ nổi, khi cuối cùng Nguyễn Yên đã mất đi lý trí, sau khi dừng lại, cô nở một nụ cười xinh đẹp với anh: “Có muốn không?”
“Muốn.”
Cô nắm lấy tay của anh sau đó đặt tới trước người, thổi khí ở bên tai của người đàn ông:
“Vậy thì hiện tại có thể bắt đầu rồi...”
Cô vừa dứt lời thì thân thể đột nhiên bị ôm lấy, anh trở người lập tức đẩy cô ngã vào trên sô pha.
“Ấy...” Nguyễn Yên ngạc nhiên hô lên một tiếng, nhìn ánh mắt của anh, sợ hãi muốn chạy trốn thì đã bị anh đè chặt lại, anh thấp giọng hỏi: “Bây giờ đến phiên của anh đúng không?”
“……”
Xong rồi xong rồi, Nguyễn Yên cảm thấy báo ứng sắp tới rồi QAQ.
Nguyễn Yên đỏ mặt, làm nũng với anh.
Anh mỉm cười: “Bây giờ muốn xin tha sao? Vừa rồi không phải còn chơi vô cùng vui vẻ hay sao?”
Cảm thấy sô pha quá chật, Chu Mạnh Ngôn ôm cô đứng dậy, sau đó đặt cô lên trên tấm thảm bằng phẳng to rộng, mái tóc đen của cô gái xoã xuống trên thảm, hình thành một hình ảnh đối lập với thân thể trắng nõn.
Đáy mắt anh tối sầm lại, anh cúi người xuống mạnh mẽ cướp đi hơi thở của cô. Nguyễn Yên nức nở, càng cảm thấy vội vàng và mạnh mẽ so với lúc trước hơn bao giờ hết.
Trong phòng, Nguyễn Yên dường như bị người đàn ông đưa vào trong thế giới hư ảo, cô cảm thấy máu toàn thân đang không ngừng di chuyển gia tốc, ánh nến có chút chói mắt.
Cuối cùng vẫn là anh lôi kéo cô rơi vào vực sâu.
Nguyễn Yên chìm sâu vào trong đó, rốt cuộc mềm giọng thúc giục, lại cảm nhận được vòng tay ôm cô của anh bỗng nhiên dừng lại, hơi thở không ổn định:
“Đồ vật vẫn còn ở trong phòng ngủ.”
Nguyễn Yên vươn tay chỉ chỉ vào bàn trà, gương mặt đỏ bừng: “Vừa rồi em đã lấy lại đây.”
Trước khi xem phim.
Chu Mạnh Ngôn đứng dậy đi lấy đồ, sau đó trở lại trước mặt cô, cầm lấy thứ trong tay đưa đến trước mặt cô rồi cười hỏi: “Em cảm thấy hai miếng có đủ không?”
“Ưm...” Khuôn mặt của Nguyễn Yên đỏ bừng, bàn tay che đi đôi mắt, thông qua các khe hở nhìn thấy anh đang xé mở bao.
Tim của cô đập như nổi trống.
Cảm giác căng thẳng giống như lần đầu tiên vậy.
Khi anh ôm lấy cô một lần nữa, anh nói một câu ở bên tai cô, Nguyễn Yên bóp chặt lấy bờ vai của anh.
Cô lần đầu tiên cảm nhận được.
Hóa ra làm chuyện này cùng với người mình thích sẽ có một loại tốt đẹp cùng với thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Trong mắt của cô, trong lòng của cô chỉ có Chu Mạnh Ngôn.
Cô hoàn toàn dung hoà vào trong tình yêu với anh.
Trong phòng, xuân sắc bắt đầu dâng lên, chỉ cần có người ở cửa vừa nghe thì sẽ có thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, ánh nến chiếu lên trên vách tường, bóng người đung đưa, giống như chìm chìm nổi nổi ở trong biển sâu.
Mồ hôi từ cằm anh rơi xuống trên vai cô, hai tay anh ôm lấy mái tóc của cô, nói từng tiếng:
“Yên nhi, nhìn anh.”
“Nhìn anh đi……”
Lúc trước cô vẫn còn chưa nhìn thấy được, hiện tại cô đã có thể nhìn thấy, anh khao khát ánh nhìn chăm chú của cô.
Nguyễn Yên nhìn anh, cảm nhận được đáy mắt tràn ngập tình yêu của anh, không còn như trước là phải dựa vào đôi tai của mình nữa, hốc mắt của cô không nhịn được nóng lên, trái tim đập loạn nhịp.
Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn ôm cô đi trở về phòng ngủ.
Cô được đặt lên trên chiếc chăn bông mềm mại, thân thể của anh lùi lại, cầu xin anh: “Có thể nghỉ ngơi một chút được không ạ qwq.”
Anh bật cười, lên giường rồi kéo cô vào lòng, cảm nhận được cô có hơi mệt mỏi thì dỗ dành ở bên tai cô bằng những lời yêu thương ngọt ngào, mãi cho đến khi cô gái không thể chống đỡ được nữa nên lại phải thay đổi cách khác để cầu xin anh.
Hơi nước đã tan đi trong mắt Nguyễn Yên xuất hiện trở lại.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, giống như một tấm gỗ trôi duy nhất.
Giây phút trước khi ý thức của cô biến mất, cô nhìn thấy đồng hồ trên bức tường biểu hiện ba giờ rạng sáng.
Người đàn ông vẫn còn đang tiếp tục.
***
Ánh mặt trời chói chang.
Hơi thở kiều diễm trong phòng vẫn còn phiêu đãng, theo ánh mặt trời lọt vào bên trong, chậm rãi tan đi.
Nguyễn Yên dần dần tỉnh lại, mở mắt ra, cử động thân thể, cảm giác như sắp tan ra thành từng mảnh vậy.
Tối hôm qua Chu Mạnh Ngôn lại phá kỷ lục về độ lâu dài và số lần so với lúc ban đầu một lần nữa.
Cô chỉ nhớ rõ bản thân hôn mê ba tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại đứt quãng thì mềm giọng xin tha, nhưng mà anh nhất quyết không buông tha cho cô...
Tại sao người này đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn tràn đầy tinh lực như thế!
Chu Mạnh Ngôn ôm cô, cảm thấy cô cử động thì chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cô:
“Yên nhi tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Yên bắt gặp ánh mắt của anh, vừa thẹn vừa bực, úp mặt vào trong chăn bông sau đó trở người quay lưng về phía anh.
Người đàn ông đương nhiên biết lý do khiến cô tức giận.
Nguyễn Yên bị anh kéo vào trong lòng ngực một lần nữa, anh lật người cô lại rồi dịu dàng dỗ dành cô: “Anh sai rồi, đừng giận mà.”
Nguyễn Yên dùng tay đẩy ngực anh: “Anh thật đáng ghét...”
Cô mở miệng, cả hai đều nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô.
Nguyễn Yên: “……”
Hoàn toàn không muốn cùng người này nói chuyện nữa.
Người đàn ông đứng dậy rồi cầm lấy ly nước ở trên đầu giường, cô uống xong rồi nằm lại xuống giường sau đó bị anh ôm lấy một lần nữa, anh trêu trọc hỏi cô: “Sau này còn dám có suy nghĩ chơi trò chơi như vậy nữa hay không?”
“……” Nguyễn Yên vừa tức vừa chột dạ: “Anh nói lại xem nào?”
Tiếng cười trầm thấp của Chu Mạnh Ngôn dừng ở bên tai cô: “Không nhắc tới nữa.” Sau khi dỗ cô một hồi, anh nhẹ giọng hỏi: “Em còn buồn ngủ không?”
“Rất buồn ngủ……”
Anh xoa xoa đầu của cô: “Tiếp tục ngủ nào.”
Nguyễn Yên bị anh ôm lấy rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, chờ cho đến sau khi cô ngủ say thì anh xốc chăn lên rồi bước xuống giường, thu dọn lại sàn nhà.
Một tiếng sau, Nguyễn Yên trở mình tỉnh lại lần nữa, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, vừa lúc cửa phòng ngủ bị mở ra.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy trong tay Chu Mạnh Ngôn đang cầm một túi đồ, anh đi vào bên trong.
“Mới vừa tỉnh ngủ sao?”
“Vâng ạ.”
Anh đi đến mép giường, đưa túi thuốc trong ra: “Lại đây nào, bôi thuốc cho em nhé.”
Nguyễn Yên: ??
“Đây là cái gì ạ?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau vài giây mới nói với giọng nhàn nhạt: “Tiêu sưng.”
Nguyễn Yên sửng sốt vài giây, đầu óc cứng đờ: “Đây, sẽ không phải là bôi ở……”
Đuôi lông mày của anh nhướng lên, vừa mới vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của cô thì Nguyễn Yên đã lập tức đỏ mặt như thiêu đốt, ngay sau đó tránh thoát: “Em tự mình bôi là được!”
Anh cong khoé môi lên: “Ngượng ngùng rồi hả?”
Nguyễn Yên đỏ bừng cả gương mặt, không dám tưởng tượng ra hình ảnh anh giúp cô bôi thuốc đó: “Thật ra, hình như cũng không sưng lắm...”
Cô có ý đồ nguỵ biện.
Người đàn ông nghe thấy như thế thì lên giường rồi nắm lấy cánh tay của cô, nhẹ túm cô vào trong lòng ngực rồi dỗ dành: “Ngoan nào, không bôi thuốc lỡ chút nữa đau thì phải làm sao bây giờ. Hơn nữa anh là chồng của em, còn cần phải ngượng ngùng rối rắm như vậy hay sao?”
“Nằm yên nào.”
Ngữ điệu của anh không nặng nhưng là mệnh lệnh.