Mật ngọt hôn nhân

Nguyễn Linh nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đột nhiên xuất hiện bên cạnh và bảo vệ Nguyễn Yên, nhận ra sự thân mật của người đàn ông đối với Nguyễn Yên, kinh ngạc rớt cằm ngay lập tức: “Anh, hai người……”

 
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyễn Linh, đầu mày của Chu Mạnh Ngôn nhăn lại, trong lời nói mang theo sự bực bội:

 
“Cô làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nguyễn Linh đang muốn nói chuyện thì có một người đàn ông bước tới từ bên cạnh: “Chu tổng, hôm nay thật sự quá tình cờ khi gặp được anh ở đây...”

 
Chu Mạnh Ngôn sờ sờ đầu Nguyễn Yên, nở nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay tôi đến đây cùng phu nhân của tôi tham gia buổi tri ân.”

 
“Xin chào, Chu phu nhân.”

 
Nguyễn Yên mỉm cười, bắt tay với đối phương.

 
Nguyễn Linh nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đối đãi với Nguyễn Yên bằng những cử chỉ thân mật, muốn mở miệng, lại tìm không thấy cơ hội để nói chen vào một câu, đứng ở trước mặt bọn họ, giống như một bức tượng điêu khắc.

 
“Đúng rồi, Chu tổng, tôi có ít chuyện muốn hỏi ngài một chút, có thể trì hoãn ba phút thời gian của ngài được hay không?”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên, người kia mỉm cười rồi cào xuống lòng bàn tay của anh: “Anh đi đi, em đi thu dọn một chút.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Mạnh Ngôn nhìn Nguyễn Linh bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó dịu dàng dặn dò: “Đừng đi xa.”

 
Nguyễn Yên gật gật đầu, đi đến chỗ ngồi một bên trước, Nguyễn Linh lập tức đuổi theo:

 
“Chị cùng với Chu Mạnh Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người thế này?”

 
Giữa Chu Mạnh Ngôn cùng với Nguyễn Yên chẳng phải chỉ là liên hôn thương mại hay sao? Chẳng phải Chu Mạnh Ngôn từ trước đến nay vẫn luôn không thích Nguyễn Yên hay sao?!

 
Tại sao mấy tháng không gặp, cảm giác giữa hai người bọn họ giống như là vợ chồng thật sự thế này?

 
Nguyễn Yên ngước mắt nhìn cô ta, ngữ điệu không mặn không nhạt:

 
“Chuyện giữa tôi và chồng của tôi còn cần phải giải thích với cô hay sao?” 

 
“Chồng của chị?” 

 
“Làm sao?” Nguyễn Yên cười một cái: “Chẳng lẽ là của cô?”

 
Nguyễn Linh trong cơn giận dữ: “Chị đừng nói với tôi, giữa chị cùng với Chu Mạnh Ngôn…… Là thật sự yêu nhau?”

 
“Vừa rồi cô không phát hiện ra hay sao?”

 
Nguyễn Linh nhìn thấy cô đã không còn tính cách nhút nhát để mặc cho người khác xâu xé chút nào như lúc trước, giống như thay đổi thành một người khác, dần dần ngây người.

 
Nguyễn Yên nhìn vẻ mặt khó có thể tin của cô ta, nhớ lại lúc trước Nguyễn Linh đã chế giễu và đối xử ác ý với cô như thế nào, cười nhạt: 

 
“Lúc trước cô lì lợm la liếm dùng các loại thủ đoạn muốn liên hôn với Chu Mạnh Ngôn, hiện tại người mà anh ấy thích chính là tôi, người mà cô chướng mắt nhất…… Có tức giận không?”

 
“Làm sao Chu Mạnh Ngôn có thể thích chị được, không có khả năng……”

 
Một người có địa vị cao như vậy, một Chu Mạnh Ngôn không gần nữ sắc, thế mà lại động lòng với Nguyễn Yên! 

 
Nguyễn Yên nhìn Nguyễn Linh tức giận đến đỏ bừng hốc mắt, mỉm cười: “Mặc kệ cô có tin hay không.”

 
Dù sao những gì cô nói đều là sự thật mà thôi.

 
Cô của hiện tại sẽ không bao giờ bị người của Nguyễn gia đạp dưới chân như lúc trước nữa.

 
Nguyễn Linh siết chặt lòng bàn tay, cắn chặt môi, tức giận trừng mắt, vẫn hếch cằm lên: “Chị phục hồi thị lực thì thế nào? Chu Mạnh Ngôn thích chị thì làm sao, chị còn không phải là người bị tôi đuổi ra khỏi Nguyễn gia hay sao? Tôi còn khinh thường chị đấy, chị đều chẳng thể so được với tôi về mọi mặt, chị có cái gì để mà kiêu ngạo kia chứ?” 

 
“Nói đủ chưa?”

 
Giọng nói lạnh như hầm băng của Chu Mạnh Ngôn truyền đến từ bên cạnh.

 
Nguyễn Linh thót tim, nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đi trở về bên cạnh Nguyễn Yên, sau đó nắm lấy tay của Nguyễn Yên rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta:

 
“Nếu xem xét từ mọi mặt, cô đều kém hơn so với phu nhân của tôi một phần vạn.” 

 
“Nguyễn tiểu thư có cái gì để mà kiêu ngạo?”

 
Chu Mạnh Ngôn ném nguyên văn lời nói trở về, sắc mặt của Nguyễn Linh lại chìm xuống lần nữa, đôi môi đang bị cắn tràn ra từng điểm hoa hồng.

 
“Nếu cô cảm thấy cuộc sống gần đây trôi qua quá suôn sẻ, cô có thể nói nhiều thêm vài câu trước mặt phu nhân của tôi, tôi sẽ giúp cô thêm phần vui vẻ.”

 
Nguyễn Linh bị cảnh cáo đến á khẩu không trả lời được.

 
“Thu dọn xong chưa?” Anh hỏi cô gái bên cạnh.

 
Nguyễn Yên gật đầu, sau đó đã bị anh nắm tay rời đi.

 
Hai người đi về phía trước, đi băng qua hành lang dài dẫn thẳng đến thang máy, cô ngẩng đầu nhìn thấy quai hàm đang căng chặt của Chu Mạnh Ngôn, không khỏi cong môi lên: “Đừng tức giận nhé? Em cũng không muốn so đo với cô ta.” 

 
Một vài giây sau người đàn ông mở miệng: “Anh vô cùng tức giận khi nghĩ đến một số chuyện mà cô ta đã làm với em lúc trước.” 

 
Lúc ấy anh rất ghét Nguyễn Linh, là bởi vì Nguyễn Linh làm cho anh cảm thấy vô cùng phiền phức, hoặc là động chạm đến lợi ích của anh.

 
Nhưng mà hiện tại người mà Nguyễn Linh công kích lại là người mà anh thích.

 
Cảm giác hoàn toàn khác biệt.

 
“Nhưng mà lúc trước anh vẫn giúp em giải quyết, có đúng không?”

 
Nguyễn Yên lay lay cánh tay của anh: “May mà lúc trước…… Người mà anh lựa chọn cưới là em, đúng hay không? Nếu lúc trước người mà anh muốn lựa chọn chính là Nguyễn Linh, vậy thì hiện tại……”

 
Chu Mạnh Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô:

 
“Tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh chẳng đến mức không có điểm mấu chốt như vậy.” 

 
“……”

 
Nguyễn Yên nhếch khóe môi lên, gương mặt đã bị nhẹ nhàng giữ lấy, người đàn ông cúi mặt xuống, tay còn lại bóp chặt lấy vòng eo của cô rồi hôn xuống.

 
Trong lúc hơi thở quấn quýt, Nguyễn Yên không cầm lòng được vươn tay lên quấn lấy cổ của anh, khiến bản thân càng dựa sát vào hơn.

 
Dừng lại sau một nụ hôn, trong lòng Nguyễn Yên giống như mật ong được hòa tan, cảm nhận được môi của anh dán bên vành tai, hô hấp phả lên phía trên. 

 
“Không tồn tại nhiều giả thiết như vậy.”

 
“Số mệnh của em đã được định trước chính là phu nhân của anh.” 

 
Nguyễn Yên mềm mại đáp lại một tiếng.

 
Chu Mạnh Ngôn dẫn cô tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi biến mất ở chỗ ngoặt, Nguyễn Linh mới chậm rãi đi ra.
     
 
Nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy hai người hôn nhau. 

 
Toàn thân Nguyễn Linh giống như hoàn toàn mất hết sức lực, nhìn phía trước, hốc mắt đỏ bừng.

 
***

 
Đoàn phim [Làn sóng cuộc đời] đã sớm bắt đầu chuyến lưu diễn đầu tiên, vào thứ hai, chuyến bay đến nơi khác của Nguyễn Yên đã cất cánh từ sớm, sau khi Chu Mạnh Ngôn tiễn cô ra sân bay thì trực tiếp đến Phạn Mộ Ni.

 
Giang Thừa gửi đến một tin nhắn vào lúc sáng sớm. 
 
     
Báo cáo tài chính hàng quý của Âu Lạp cho quý thứ hai đã được tuyên bố.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy báo cáo quý, thế mà lại giống với suy đoán của anh ——

 
Dữ liệu đặc biệt đẹp.
 
     
So với báo cáo tài chính quý thứ nhất, số liệu trong báo cáo tài chính này đã cải thiện về mọi mặt so với cùng kỳ năm ngoái, các sản phẩm mới đã gia nhập thị trường và nhận được phản hồi rất tốt, công ty đã bước vào trạng thái có lợi nhuận, giống như nhìn thấy hy vọng trong hoàn cảnh khốn khó. 

 
Tác động trực tiếp mang đến từ phần báo cáo quý này là ngay khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch vào sáng nay, giá cổ phiếu của Âu Lạp đã ngay lập tức tăng lên 4,2%, hiện tại vẫn còn đang trong dao động tăng lên.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Giang Thừa: “Có cảm thấy cái gì không thích hợp hay không?”

 
Giang Thừa thắc mắc: “Chu tổng, phần báo cáo quý này quá đẹp, thế cho nên cuối cùng tôi cảm thấy…… Không thật cho lắm.”

 
Chu Mạnh Ngôn cười nhạt một tiếng.

 
“Loại số liệu này, tôi vốn dĩ không mong đợi sẽ nhìn thấy nó trong bốn phần báo cáo hàng quý của Âu Lạp trong năm nay.”

 
“Chu tổng, chẳng lẽ là…… Nguyễn Ô Trình động tay động chân ở sau lưng?”

 
Anh mở laptop ra, vài giây sau mở miệng:
 
     
“Tiết lộ tin tức cho đại lý bán khống*.” 

 
*Bán khống là một chiến lược trong đầu tư hoặc giao dịch, đặt cược về sự giảm giá của cổ phiếu hoặc công cụ tài chính. Đây là một chiến lược nâng cao chỉ nên được thực hiện bởi các nhà giao dịch và nhà đầu tư có kinh nghiệm.

 
Có thể bọn họ ra tay tiếp theo là một đợt điều tra. 

 
“Nếu phần báo cáo quý này không có vấn đề, vậy thì chỉ có thể chứng minh rằng tôi thật sự không có năng lực quản lý Âu Lạp.” Khoé mắt Chu Mạnh Ngôn hiện lên ý cười.

 
Sau khi Giang Thừa rời đi, Chu Mạnh Ngôn nhớ tới chuyện anh đã bắt đầu ngầm sắp xếp hai ngày trước:
     
 
Anh dự định sẽ vì Nguyễn Yên tạo ra một kịch bản riêng thuộc về cô.

 
Anh sẽ đầu tư toàn quyền, để cho cô trở thành nữ chính.

 
Nếu cô gái đã thích kịch nói như vậy, anh vẫn luôn muốn có thể làm một chút điều gì đó cho cô, để cho cô toả sáng và phát nhiệt trên sân khấu.

 
Chu Mạnh Ngôn sắp xếp cho người bên dưới bắt đầu chuẩn bị, liên hệ với đạo diễn, chi một số tiền lớn để chiêu mộ biên kịch xuất sắc, rất nhiều biên kịch trong giới đều nghe nói về chuyện này, đưa lên kịch bản hay, đưa cho đạo diễn xem qua trước. 

 
Chu Mạnh Ngôn mời đến chính là Điền Tân Hải, người đã liên tục đạt được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Hoa trong ngành phim truyền hình trong hai năm liên tiếp, đây cũng là giải thưởng có giá trị nhất trong lĩnh vực kịch nói, năm nay gần sắp năm mươi, Chu Mạnh Ngôn đã từng nghe Nguyễn Yên nhắc qua Điền Tân Hải là một trong số các đạo diễn yêu thích nhất của cô. Ông cũng là giáo sư thỉnh giảng của học viện hý kịch Lâm Thành, mấy năm nay vẫn luôn có rất ít tác phẩm mới.

 
Đối phương đồng ý với Chu Mạnh Ngôn, thật ra là lý do cá nhân nhiều hơn.

 
Bởi vì có một chuyện vô cùng trùng hợp, vào năm ngoái, Chu Mạnh Ngôn đã từng đến Bắc Thành tham gia một bữa tiệc rượu, lúc ấy Điền Tân Hải gặp một ít phiền phức ở tiệc rượu, sau đó Chu Mạnh Ngôn đã chủ động giải vây, hai người đã trò chuyện rất nhiều đêm hôm đó, trở thành bạn bè, Điền Tân Hải cũng xem như thiếu Chu Mạnh Ngôn một ân tình.
 
     
Lần này Chu Mạnh Ngôn tìm được ông và nói về chuyện này, Điền Tân Hải trở về xem Nguyễn Yên diễn kịch nói, cảm thấy cô gái rất có tài năng, thêm vào đó ông cũng đang chờ đợi một kịch bản hay nên đã đồng ý.

 
Nhưng điều quan trọng nhất trước mắt, chính là thiếu một kịch bản.

 
Hai ngày sau Điền Tân Hải đi công tác, tiện đường đến Lâm Thành để nói chuyện trực tiếp với Chu Mạnh Ngôn về chuyện kịch nói, ông nói ông bên này đã nhận được một vài kịch bản không tệ, để anh cũng có thể xem thử.

 
Chu Mạnh Ngôn lật xem vài kịch bản, nhìn thấy tên của biên kịch ở mặt trên của một trong những kịch bản thì nhíu mày lại.

 
Triệu Nguyệt.

 
Chu Mạnh Ngôn dò hỏi Điền Tân Hải, cuối cùng biết được xác thật là bạn của Trọng Trạm Tĩnh, Triệu Nguyệt, không phải cùng tên.

 
Giữa hàng mày của anh chìm xuống, không mở ra xem mà trực tiếp ném lên trên bàn: 

 
“Những kịch bản khác sẽ được giữ lại, nhưng kịch bản này thì không thể.”

 
***

 
Sau khi bộ kịch nói [Tĩnh Hồ] kết thúc, Triệu Nguyệt không có việc gì để làm, vẫn luôn ở nhà mài giũa kịch bản mới, bởi vì không có thu nhập nên cô ta giống như một kẻ thất nghiệp lang thang vậy, khoảng thời gian trước tâm tình cô ta không tốt, đi ra ngoài du lịch, chi rất nhiều tiền, hiện tại sau khi trả xong tiền thuê nhà cho tháng sau thì lập tức sầu lo về chi phí sinh hoạt.

 
Mấy ngày hôm trước cô ta nghe thấy Chu Mạnh Ngôn đang chi một số tiền lớn để chiêu mộ kịch bản hay, cũng không để ở trong lòng, bởi vì chuyện lần trước, trong lòng cô ta ghi hận đối với Chu Mạnh Ngôn, hiện tại làm sao có thể lại nguyện ý có liên quan gì với anh nữa.

 
Nhưng mà cô ta dần dần lâm vào rối rắm, có muốn tham gia vào kịch bản này hay không, một phần thù lao khổng lồ được đặt ở trước mặt, giống như một miếng mồi vậy, vẫn luôn quấn lấy cô ta, làm cho cô ta muốn buông lại không buông xuống được.

 
Đến cuối cùng cô ta cảm thấy thể diện vẫn không quan trọng bằng tiền bạc.

 
Cô ta đã sáng tác kịch bản này suốt nửa năm, tuyệt đối sẽ trổ hết tài năng, đến lúc đó cô ta lấy được tiền, việc có tham gia biên kịch hậu kỳ hay không thì cũng chẳng có một chút liên quan gì với cô ta cả.

 
Sau khi kịch bản được gửi ra ngoài, bên kia trước tiên đã có hưởng ứng không tệ, trong lòng cô ta ngay lập tức tràn ngập hy vọng. 

 
Mãi cho đến một tuần sau, cô ta nhận được thông báo là kịch bản đã bị từ chối.

 
Cô ta không cam lòng, hỏi lý do tại sao, nhưng mà bên kia vẫn luôn không cho cô ta câu trả lời rõ ràng, Triệu Nguyệt vò đầu bứt tai, cuối cùng bên kia thả tin tức —— là do Chu tổng bên kia đã tự mình lượt bỏ.

 
Đến đây thì Triệu Nguyệt rõ ràng ngay lập tức. 

 
Hoá ra vẫn là bởi vì chuyện cô ta đã sửa kịch bản lúc trước.

 
Triệu Nguyệt phát điên, suy sụp, vừa tức giận vừa bực mình, hối hận tại sao lúc trước lại vì Trọng Trạm Tĩnh mà làm ra hành động tự chặt đi con đường tương lai của mình như vậy, hiện tại chẳng ai chịu ảnh hưởng, thế nhưng lại là cô ta, cuộc sống của cô ta trở nên hỏng bét.

 
Triệu Nguyệt gọi điện thoại cho Trọng Trạm Tĩnh khóc lóc kể lể về chuyện này: “Trạm Tĩnh, hiện tại rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ, mình thật sự vô cùng thiếu số tiền này, nhưng mà Chu Mạnh Ngôn thế mà lại còn đang so đo chuyện lúc trước.”

 
Trọng Trạm Tĩnh nghe thấy như vậy thì an ủi: “Nguyệt Nguyệt, cậu trước tiên đừng lo lắng……”

 
“Làm sao mình có thể không sốt ruột được đây? Trong khi cậu không thiếu tiền, nhưng mà mình có! Nếu bởi vì mình bị từ chối là do kịch bản viết không tốt thì cũng thôi đi, tại sao lại vì chuyện không liên quan đến mình lúc trước kia chứ?”

 
Trọng Trạm Tĩnh nghe ra trong lời nói của cô ta mang theo gai nhọn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
 
     
Triệu Nguyệt đặt chai bia xuống, vén mái tóc đang xoã tung lên, nhắm mắt lại: “Trạm Tĩnh, cậu giúp mình tìm Chu Mạnh Ngôn một chút được không, giúp mình hỏi anh ta một chút có thể đừng lượt bỏ kịch bản của mình như vậy được hay không, mình đảm bảo lần này sẽ tuyệt đối không bao giờ xảy ra chuyện như lần trước nữa.” 

 
“Có lẽ mình……”

 
“Cậu làm sao? Chẳng lẽ cậu có thể ngồi yên không quan tâm đến? Nhìn mình như vậy sao?”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhớ lại thái độ Chu Mạnh Ngôn đối với cô ta, lại càng thêm khó chịu và bực bội: “Có lẽ mình khuyên cậu ấy cũng vô ích thôi...” 

 
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc, sau một lúc lâu Trọng Trạm Tĩnh bất đắc dĩ mở miệng:

 
“Được rồi, mình sẽ giúp cậu đi hỏi anh ấy một chút.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui