Mật ngọt hôn nhân

Trọng Trạm Tĩnh không ngờ Nguyễn Yên lại xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
 
 
Cô ta ngây ra như phỗng*, vẻ mặt thất thần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*ngây ra như phỗng: một thành ngữ tiếng Trung , bính âm là dāi ruò mù jī, có nghĩa là để mô tả một người hơi ngu ngốc và sững sờ, hoặc sững sờ vì sợ hãi hoặc ngạc nhiên.
 
 
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảm giác như cả người bị hút hết sức lực, cảm giác như thông tin mình bị tâm thần vừa bị người ta  hoàn toàn bóc sạch. 
 
 
Cô ta nắm chặt chiếc túi trong tay, xoay người muốn đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói trầm ổn của Nguyễn Yên:
 
 
“Chị Trạm Tĩnh, chúng ta nói chuyện đi.”
 
 
Đáy mắt Trọng Trạm Tĩnh thoáng qua một tia hoang mang, nhìn Nguyễn Yên đi vào phòng làm việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người ở phía sau khẽ nói:
 
 
“Vừa rồi ở cửa tôi* cũng nghe thấy chị nói chút ít rồi. Nếu chị đã nói hết mọi chuyện ra rồi thì chúng ta hãy thẳng thắn thành thật nói một số chuyện đi, nói xong rồi chị đi cũng không muộn.”
 
 
*Đến đây thì mình đổi xưng hô của hai người nhé, hết giai đoạn chị chị em em rồi. 
 
 
Trọng Trạm Tĩnh nhếch môi, hốc mắt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt của Nguyễn Yên.
 
 
Nguyễn Yên cười nhạt:
 
 
“Thật ra tôi đã biết suy nghĩ của chị về tôi từ lâu rồi.”
 
 
Trọng Trạm Tĩnh ngạc nhiên.
 
 
Biết từ lâu rồi…
 
 
“Lần ở trên du thuyền, chị và bạn chị đang nói chuyện với nhau, tôi đi tìm chị nên vừa lúc nghe thấy.
 
 
Đúng, quả thật vì tai nạn giao thông nên tôi bị mù. Nhưng trái tim tôi không mù, nhưng tôi cũng không bới móc ra. Chị có biết vì sao không?”
 
 
“Nếu đúng như lời chị nói, chị xem thường tôi như vậy thì vì sao trước đây còn muốn giả vờ làm bạn cùng tôi? Chị ở trước mặt tôi nói vậy nhưng lại làm những chuyện xấu sau lưng. Có cần tôi vạch trần những gì chị nói trước mặt và làm sau lưng tôi không?" 
 
 
Nguyễn Yên không chủ động xé rách mặt cô ta là vì muốn chừa lại cho cô ta chút mặt mũi.
 
 
Cô cũng không muốn khiến cho Chu Mạnh Ngôn khó xử.
 
 
Nguyễn Yên nhíu chặt mi:
 
 
“Lúc đầu tôi với Mạnh Ngôn đúng là hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Nhưng bây giờ bọn tôi đang yêu nhau.”
 
 
“Chị thích anh ấy mười một năm. Nhưng hôm nay dù tôi cho chị cơ hội, chị cũng sẽ không có được anh ấy.”
 
 
Cô gằn từng chữ một:
 
 
“Lời tỏ tình của chị có thể khiến mọi người cảm động, nhưng sẽ không thể khiến anh ấy cảm động.”
 
 
Trọng Trạm Tĩnh nghe vậy, cắn môi, hốc mắt đau đớn:
 
 
“Cô nói đủ chưa?”

 
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Nguyễn Yên, nhanh chóng ôm chặt túi xách, hung hăng trợn mắt nhìn Nguyễn Yên:
 
 
“Nguyễn Yên, tôi thực sự không thể hiểu tại sao cô có thể cướp đi mối quan hệ mười mấy năm giữa tôi và Chu Mạnh Ngôn. Cô từ đâu xuất hiện rồi như một con dao cắm vào giữa bọn tôi.”
 
 
Nguyễn Yên cảm thấy hoang đường:
 
 
“Một con dao cắm giữa bọn chị sao?”
 
 
Trọng Trạm Tĩnh nghiến răng nghiến lợi:
 
 
“Luận về diện mạo, bằng cấp, gia đình, cô có điểm nào hơn tôi không? Vì sao ông trời lại bất công như vậy? Cô vốn không xứng với Chu Mạnh Ngôn!”
 
 
Cô ta vừa dứt lời, ngay sau đó giọng nói trầm tới đáy cốc của Chu Mạnh Ngôn vang lên:
 
 
“Trọng Trạm Tĩnh, tôi quen chị nhiều năm như vậy thì ra đây chính là bộ mặt của chị sao?”

 
Người phụ nữ sợ hãi nhìn về phía anh.
 
 
Đôi mắt của người đàn ông dưới mái tóc đen đầy lạnh lùng, đôi môi thẳng tắp và ánh mắt uy hiếp:
 
 
“Chị không rõ một chút nào à?”
 
 
“Chị không có đủ tư cách để so sánh với vợ tôi.”
 
 
Anh nói rõ từng chữ một.
 
 
Một cú gõ mạnh vào tim cô ta.
 
 
Trọng Trạm Tĩnh không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.
 
 
“Cho dù không có Nguyễn Yên tôi cũng sẽ không thích chị. Nói như vậy chị đã rõ chưa?”

 
Người đàn ông giơ tay về phía cửa, trong mắt ánh phản chiếu sự lạnh lẽo:
 
 
“Bây giờ mời chị đi ra khỏi phòng làm việc của tôi ngay lập tức.”
 
 
“Sau này coi như tới bây giờ vẫn chưa từng quen nhau.”

 
Trọng Trạm Tĩnh nghe vậy, không kiềm được nước mắt mà rơi xuống.
 
 
Cô ta không ngờ mình lại hoàn toàn thất bại thảm bại như vậy.
 
 
Cô ta sững sờ hồi lâu, hai mắt đỏ hoe, cố gắng nín khóc, ngay sau đó nhanh chóng bước tới cửa đóng sầm lại rồi đi ra ngoài.
 
 
Cuối cùng phòng làm việc cũng khôi phục lại sự im lặng.
 
 
Một lúc lâu sau, Nguyễn Yên đi đến trước mặt người đàn ông, Chu Mạnh Ngôn vươn tay ôm chặt cô vào lòng. Vuốt ve tóc của cô:
 
 
“Nghe những lời đó có khó chịu không?”
 
 
Nguyễn Yên lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh:
 
 
“Không đâu.”
 
 
“Lần trước trên du thuyền em đã biết, sao lại không nói cho anh, hửm?”
 
 
Anh khẽ nâng má cô lên: 
 
 
“Thảo nào ngày đó em hỏi anh không biết người ta có đối xử với em thật lòng không.”
 
 
Nguyễn Yên khẽ nắm lấy góc của anh, ngửi mùi hương nhàn nhạt của gỗ tuyết tùng trên người anh:
 
 
“Em không muốn khiến anh tức giận và khó xử. Hơn nữa, cô ấy cũng không làm gì quá đáng. Vừa rồi anh nói giúp em, em đều nghe thấy rồi.”
 
 
Nguyễn Yên ngửa đầu nhìn anh, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng rồi dịu dàng mỉm cười. 
 
 
Quả nhiên ngay sau đó người đàn ông đã bị cô câu dẫn, phủ kín môi cô.
 
 
Tay anh luồn qua mái tóc mềm mại của cô, ôm cô vào lòng chặt hơn.
 
 
Nguyễn Yên kiễng chân lên, hương bạc hà thoang thoảng hòa quyện với vị trà "sữa" trong miệng không ngừng lan tỏa. 
 
 
Trong thế giới chỉ có đối phương.
 
 
Cuống cùng, môi anh chậm rãi buông ra, anh nhìn đôi mắt đen láy của cô đang chuyển động tròn đôi mắt đen láy trợn tròn:
 
 
"Về sau không cần phải hiểu chuyện như vậy.”
 
 
“Nếu có chuyện như vậy đầu tiên phải nói cho anh biết, không cần phải chịu chút oan ức như vậy.”
 
 
Nguyễn Yên gật đầu, nghĩ đến điều gì đó:
 
 
“Vừa rồi anh nặng lời với Trọng Trạm Tĩnh như vậy liệu chị ta có…”
 
 
“Anh không định kết bạn với chị ta nữa.”
 
Lúc biết rõ đối phương để ý mình. Thân là người đã có một nửa cuộc đời, anh nên tránh nghi ngờ.
 
Huống chi vừa rồi Trọng Trạm Tĩnh đã nói quá nhiều lời khó nghe về Nguyễn Yên và anh như vậy. Chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại của Chu Mạnh Ngôn đã bị cô ấy làm cạn kiệt. Anh không thể hòa hợp khi làm bạn với một người ghét Nguyễn Yên như vậy.
Từ bây giờ vừa lúc kiều quy kiều lộ quy lộ*.
 
*kiều quy kiều lộ quy lộ: cẩn dụ cho việc cần được phân biệt rõ ràng. Giống như thành ngữ “nước sông không phạm nước giếng.”
 
Từ nay về sau, không bao giờ cùng xuất hiện nữa.
 
Nguyễn Yên mím môi:
 
“Hôm nay sao chị ta lại tìm đến đây để nói chuyện này với anh?”
 
“Anh cắt đứt vụ hợp tác với chị ta.”
 
“Hả?”
 
“Trước đây chị ta đối xử với em như vậy. Dù em không tính toán, nhưng anh phải so đo.”
 
Nguyễn Yên xúc động:
 
“Thật ra nghĩ lại, chị ta cũng rất đáng thương. Nếu đổi lại là em, em cũng không có cách nào có thiện cảm với vợ anh.”
 
Thích một người không sai, chỉ sai ở cách mà Trọng Trạm Tĩnh nghĩ.
 
Như vậy ở bên cạnh anh, người khác sẽ không đàm tiếu nhiều như vậy.
 
Anh hôn xuống chóp mũi cô giọng nói trầm thấp:
 
“Trong lòng anh, Yên Nhi đã rất tốt rồi.”
 
Sự lương thiện của cô, sự kiên trì của cô, sự dịu dàng của cô, mỗi một điểm đều hấp dẫn anh sâu sắc.
 
Có lẽ bây giờ trong mắt người ngoài không phô trương là chưa đủ. 
 
Nhưng ở trong lòng anh, không ai có thể so sánh được.
 
Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật cũng đã biết vấn đề giữa Chu Mạnh Ngôn cùng Trọng Trạm Tĩnh.
 
Đằng Hằng tìm đến Chu Mạnh Ngôn, hỏi anh vì sao lại muốn cắt đứt chuyện hợp tác của cô ấy. Tuy Chu Mạnh Ngôn không nói rõ, nhưng ẩn ý trong lời nói cũng đủ khiến cho đối phương đại khái đoán được.
 
Tất cả mọi người đều không ngờ, thật ra Trọng Trạm Tĩnh thích Chu Mạnh Ngôn từ lâu như vậy.
 
Mà đằng sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
 
Đằng Hằng và Bạch Nhàn Dật biết người mà Chu Mạnh Ngôn để ý nhất đó chính là Nguyễn Yên. Huống chi, chuyện này Trạm Trọng Tĩnh vốn làm sai, bọn họ cũng không muốn cầu xin tha thứ.
 
Nguyễn Yên không muốn tính toán chuyện đó nữa. Dù sao Chu Mạnh Ngôn cũng tỏ rõ thái độ của mình rồi. Hơn nữa cô và Trọng Trạm Tĩnh đã nói rõ chuyện này, chẳng qua là nói thẳng ra thôi. 
 
Dù Trọng Trạm Tĩnh có chấm dứt thầm mến mười năm này hay không.
Hiện tại và tương lai Nguyễn Yên vẫn có được Chu Mạnh Ngôn.
 
Hơn nữa, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian tiếp theo cũng khiến cô không còn thời gian để quan tâm đến Trọng Trạm Tĩnh.
 
Vài ngày sau, Nguyễn Ô Trình đang có cuộc họp video ở phòng làm việc của công ty Âu Lạp thì truyền đến tiếng đập cửa vội vàng:
 
“Vào đi.”
 
Nguyễn Ô Trình tạm dừng video. Sau đó tháo kính mắt xuống.
 
Thư ký đẩy cửa ra, vội vàng tiến vào:
 
“Chủ tịch Nguyễn, đã xảy ra chuyện!" 
 
Nguyễn Ô Trình nhíu mày:
 
“Chuyện gì xảy ra?”
 
“Tổ chức TVN vừa tuyên bố ở trên mạng về… điều tra về hành vi gian lận báo cáo tài chính của công ty chúng ta.”
 
Trong lòng Nguyễn Ô Trình nặng như chì.
 
Bỗng dưng trầm xuống.
 
"Điều tra báo cáo?"
 
Nguyễn Ô Trình vội vàng mở máy tính ra, bấm vào trang web của TVN thì thấy quả thực ba phút trước trang web Giao tiếp xã hội TVN đã đăng báo cáo nặc danh này lên mạng xã hội. Nội dung bên trong chỉ trích công ty Âu Lạp đã xuyên tạc báo cáo tài chính, làm giả báo cáo tài chính.
 
TVN là tổ chức bán khống* quốc tế văn phong táng đảm*. Ở dưới tổ chức này có rất nhiều xí nghiệp lớn đều bị bán khống. Về cơ bản, những công ty bị TVN nhằm vào đều không thể thoát ra. 
 
*bán khống: Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phần hay trái phiếu. Phần lớn các nhà đầu tư theo lâu dài một khoản đầu tư, hy vọng rằng giá của loại chứng khoán đó sẽ lên. Để thu lợi từ việc giá cổ phiếu đi xuống, người bán khống có thể mượn một lượng chứng khoán và bán nó đi, mong muốn rằng nó sẽ giảm giá trong tương lai để người bán khống có thể mua nó lại với mức giá thấp hơn và hưởng lợi nhuận từ sự chênh lệch giá bán và mua.
 
*văn phong táng đảm: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là khi bạn nghe thấy tiếng gió, bạn sẽ mất can đảm vì sợ hãi; nó mô tả nỗi sợ hãi trước một sức mạnh nào đó.
 
Vốn dĩ Nguyễn Ô Trình nghĩ tất đều đã an toàn, như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn. Không ngờ bọn họ lại tra được chuyện này!
 
Nguyễn Ô Trình nhìn thấy bản báo cáo, trong đầu trống rỗng.
 
Ông ta nghĩ tới số cổ phần được cầm cố trong ngân hàng. 
 
Đó gần như là toàn bộ tài sản của ông ta.
 
Chưa đầy một phút, tổng giám đốc tài chính cùng một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đều đi tới phòng làm việc. Nguyễn Ô Trình ra lệnh cho bọn họ tuyên bố phủ nhận tuyên cáo, chỉ trích toàn bộ cuộc điều tra này có lẽ đều là chụp mũ.
Nhưng chuyện này đã bắt đầu điên cuồng phát ra.
 
Sau khi TVN tung ra tin tức, giá cổ phiếu của Âu Lạp đã giảm một cách điên cuồng. Ngay ngày đầu tiên đã trực tiếp giảm xuống mức giới hạn. Trên mạng đều dốc lòng chỉ trích.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, anh vừa đến công ty thì một người của Uỷ ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc đã tìm đến cửa, trực tiếp đưa anh đi điều tra.
 
Mà lúc này ở nhà họ Nguyễn, Phùng Trang vẫn đang ung dung cắt tỉa cây cảnh, Nguyễn Linh đang ở bên cạnh bà ta. Giúp việc đi đến nói:
 
“Phu nhân, bên ngoài có người tìm bà.”
 
“Ai?”
 
“Tôi cũng không rõ lắm.”
 
Phùng Trang đặt ấm nước xuống, cùng Nguyễn Linh đi đến hiên nhà, sau đó nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng ở cửa.
 
“Xin hỏi bà có phải là Phùng Trang không?”
 
“Phải. Làm sao vậy?”
 
“Chúng tôi đến từ Uỷ ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc. Chúng tôi nghi bà cũng tham gia vào vụ gian lận tài chính của Âu Lạp. Bây giờ chúng tôi cần phải điều tra bà, phiền bà hãy đi theo chúng tôi một chuyến.”
 
Nguyễn Linh sửng sốt:
 
“Gì mà gian lận tài chính?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui