Bỗng dưng bị ông nội bắt gặp, Hà Xuyên cảm thấy rất xấu hổ. Thế là cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó cúi mặt về phòng trước.
Lúc này, ông cụ Hà từ trạng thái tự nhiên quay sang nhìn chằm An Cửu, không biết cố ý hay vô tình chỉ buông 1 câu.
- Đã làm thì phải chịu trách nhiệm! Lão già này không muốn nhìn thấy cháu mình phải rơi lệ đâu.
An Cửu cũng bình tĩnh đáp.
- Vâng. Cháu biết.
Ông cụ Hà nghe vậy thì chỉ gật đầu 1 cái.
Con mắt nhìn người của ông rất chuẩn.
Từ khi An Cửu về đây, ông đã âm thầm bí mật quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Từng cử chỉ, hành động hắn đối với Hà Xuyên đều khiến ông rất vừa lòng.
Cả nhà chỉ có mỗi Hà Xuyên là con gái, thế nên, ông rất yêu quý và quan tâm đứa cháu gái này hơn cả. Thiệt thòi lớn nhất mà con bé phải chịu là mất mẹ quá sớm.
Nếu như năm đó, mẹ của Hà Xuyên muốn đòi lại công đạo cho chồng mình thì cũng chẳng sa vào lưới của bọn nhà giàu kia mất sớm...
Nghĩ đến đây, ông cụ Hà bỗng thở dài.
Thấy ông cụ Hà đi rồi, Cửu xuống giường, định đóng cửa lại. Ai ngờ, cửa còn chưa đóng thì 1 cánh tay từ đâu vươn ra chặn lại.
Hàng lông mày của An Cửu hơi nhíu lại.
Người đến không ai khác chính là Hà Tuyên.
An Cửu lãnh đạm mở lời trước.
- Có chuyện gì sao?
- An Cửu, anh biết giờ này tôi tìm đến anh là có chuyện gì mà. Đừng giả vờ nữa!
An Cửu trầm mặc, đứng sang bên cạnh để Hà Tuyên đi vào, rồi đóng cửa lại.
Khi bước vào Hà Tuyên cũng chẳng mất thời gian mà nói ngay.
- Anh có biết ông nội và ba tôi rất ghét những kẻ nói dối không? Anh không nghĩ nếu để họ biết anh nói dối họ thì họ sẽ ngăn cản anh đến với em gái tôi à?
Thực ra, ngay từ khi về nhà nghe em gái giới thiệu tên của An Cửu, Hà Tuyên đã bắt đầu nghi ngờ bởi vì tên của người đàn ông này rất giống với tên mà Bạch Yến thường hay lẩm bẩm.
Đen khi chính tận tai anh nghe thấy những gì Bạch Yến thổ lộ với An Cửu thì anh cũng đã chắc chắn rằng An Cửu chính là người đàn ông đó.
Theo như anh điều tra thì An Cửu chính là 1 doanh nhân. Đáng lẽ ra ngay từ khi nghe đến họ An thì anh phải nhận ra sớm hơn mới đúng chứ?
Họ An chính là gia tộc lớn nhất, không ai trong giới kinh doanh là không biết hết cả. An Cửu là 1 thành viên của nhà họ An, với gia tộc lớn như vậy, điều anh lo lắng nhất chính là với thân phận của Hà Xuyên, liệu có thể được những người trong dòng họ đó chấp nhận hay không.
Thực ra, Hà Tuyên chỉ muốn em gái tìm được 1 người bình thường, miễn sao hạnh phúc là được. Chứ gia tộc lớn như nhà họ An, anh sợ em gái anh không thể sống nổi.
An Cửu nghe đến đây, vẫn tỏ ra bình tĩnh, không 1 chút hoảng loạn nào cả.
Đôi mắt thâm sâu của hắn hơi động, hướng về phía của Hà Tuyên, mãi lát sau mới mở lời.
- Nếu như anh biết rồi, tôi cũng không còn gì để chối cãi. Nhưng, có 1 điều tôi chắc chắn là tôi yêu em gái anh. Tôi muốn kết hôn với cô ấy!
- Nhưng tôi không đồng ý thì sao?
- Đây là chuyện của Hà Xuyên, vậy nên anh nghĩ cô ấy sẽ nghe lời anh sao?
Nghe An Cửu nói vậy, Hà Tuyên cũng chẳng thể nói ra câu nào nữa.
Em gái anh như thế nào anh hoàn toàn hiểu rõ. Từ trước đến nay, Hà Xuyên đã thích cái gì thì phải lấy cho bằng được. Ngoại trừ ông nội ra thì con bé chẳng sợ ai cả.
Hà Tuyên tức giận, xông đến túm lấy cổ áo của An Cửu.
Ngay khi anh định ra tay thì đột nhiên, Hà Xuyên từ bên ngoài xông vào, nhanh chóng kéo anh trai ra.
- Anh, anh định làm gì thế? Sao anh lại đánh anh ấy!
- Anh chưa có đánh.
- Nhưng nếu em không ngăn cản thì anh đánh rồi còn gì!
Hà Tuyên hừ 1 cái, kéo tay của Hà Xuyên ra, sau đó chỉ thẳng mặt của An Cửu mà chất vấn.
- Tại sao em lại dám dấu thân phận của người đàn ông này chứ? Nếu để cho ông nội và ba biết được thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, chẳng lẽ em ngu ngốc đến mức đó à?
Hà Xuyên cũng đã lường trước được sự việc này rồi. Anh trai cô vốn khó tính, lại rất yêu thương cô, rất khó chấp nhận việc cô nói dối về thân phận của An Cửu.
Mà lúc Hà Xuyên không biết làm thế nào, đột nhiên An Cửu nắm chặt lấy tay của cô kéo về phía mình, lãnh đạm trả lời.
- Em gái anh và tôi yêu nhau thật lòng.
- Cái tên khốn này, ai cho phép anh dám nắm tay nó hả?
Chẳng hiểu sao hai người lại xảy ra cái xích mích này nữa.
Hà Xuyên đứng giữa chẳng biết làm sao cả.
Một bên là anh trai cấm cản yêu đương vì ghét An Cửu, 1 bên là chủ nợ khổng lồ của cô.
Nếu biết trước chuyện này xảy ra thì cô đã không thèm cố chấp câu dẫn An Cửu để trả thù An Tư Nhất rồi.
Càng nghĩ, Hà Xuyên cảm thấy càng rối.
Trước khi hai người tiến lại gần thì Hà Xuyên không nghĩ nhiều, đẩy An Cửu lại phía sau. Ngay trước mặt anh trai, cô kiễng chân lên, nhắm mắt hôn lên môi của An Cửu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hà Tuyên đien tiết định lao đến lôi 2 con người kia ra.
Ai ngờ, ông cụ Hà từ đâu xuất hiện phía sau, không nói không giằng túm lấy cổ Hà Tuyên lại.
- Ông nội, ông túm áo cổ cháu làm gì?
Hà Tuyên đang bừng bừng lửa giận, đột nhiên lại bị ông cụ Hà đập cho 1 phát vào đầu.
- Mày muốn ở đây làm kỳ đà cản mũi cháu gái ta à? Còn không mau cút về phòng!
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì! Không lý do lý trấu gì hết, em gái mày lớn rồi, về là về để 2 đứa nó có không gian riêng tư!