Mật Ngọt Trong Mắt

Đêm hôm đó Hà Xuyên trằn trọc mãi không ngủ được.

Tuy cô không tin những gì mà Mộc Ái nói, nhưng quả thực trong thâm tâm cô cô cùng lo lắng.

Thế là Hà Xuyên bật dậy, xuống giường rồi tiến tới chiếc bàn làm việc cách đó không xa. Đây là 1 chiếc bàn làm bằng gỗ khá lớn, được trạm khắc rất tinh tế dành cho quý tộc thời xưa.

Cô lục tìm chìa khóa, sau đó đưa tay mở ngăn kéo tủ ra. Trong ngăn kéo có mấy chiếc thẻ đen, các giấy tờ quan trọng và bản di chúc đã được lập mà An Cửu đã đưa cho cô.

Hắn nói rằng bản thân có quá nhiều thứ để giải quyết. Nếu 1 ngày nào đó hắn không may gặp nguy hiểm, những gì hắn để lại đủ để cho cô có 1 cuộc sống sung sướng hết đời.

Nghĩ đến đây, Hà Xuyên bỗng rơi nước mắt. Lúc An Cửi nói ra những câu đó, cô chỉ cho rằng hắn lo xa nà thôi, cô hoàn toàn không nghĩ tới 1 ngày nào đó hân sẽ biến mất. Thật sự là cô không dám nghĩ…

Hà Xuyên cứ ngồi trên chiếc ghế đó không biết qua bao lâu. Cuối cùng cô gạt nước mắt, lấy hết tất cả những thứ đồ quan trọng trong ngăn kéo rồi cho hết vào túi xách.

Ngày mai cô phải tìm nơi an toàn giấu những thứ này đi. Không có An Cửu ở đây, chắc chắn đám người kia sẽ giở trò. Tốt nhấ cô vẫn nên đề phòng trước.

Xong xuôi đâu đấy, Hà Xuyên mới tiếp tục lên giường yên tâm đi ngủ.

Vì đang mang thai trong thời kỳ nhạy cảm, Hà Xuyên không dám vận động mạnh. Ngoài đến bệnh viện thăm ba rồi lại về biệt thự ra thì cô cũng thấy có chút khó chịu.


Hà Xuyên muốn quay lại đi làm lắm, nhưbg cứ nhớ lại Mộc Ái hiện giờ đang thống trị chỗ đó là cô lại thôi. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ sống mái với cô ta. Tuy nhiên, vì đứa bé đang còn trong bụng mình nên cô đành nhịn xuống.

Với lại, An Cửu không rõ tung tích, cô chỉ đành lấy đại lý do nào đó để kéo dài cuộc gặp mặt của hắn với ba.

Tối nay như mọi khi, Hà Xuyêm sau khi dùng bữa xong thì ngồi đọc sách và nghe chút nhạc để đầu óc được thoải mái hơn.

Ai ngờ, 1 người bảo vệ từ bêm ngoài chạy vào, mặt mũi bị bầm dập trông như vừa bị ai đánh. Anh ta định chạy về hướng chỗ của Hà Xuyên đang ngồi trên chiếc ghế sofa, nhưng đã kiệt sức mà ngã xuống.

Thấy 1 màn này Hà Xuyên vội đứng dậy.

Quản gia và 1 vài người làm đang ở trong bếp chạy ra.

Cô đi đến chỗ người bảo vệ kia, còn chưa kịp hỏi thì giọng nói yếu ớt của anh ta lập tức truyền đến.

- Phu nhân… Mau chạy đi… Phu nhân…

Hàng lông mày của Hà Xuyên hơi nhíu lại.

Quản gia vội đỡ người bảo vệ này lên thì bên ngoài đột nhiên có 1 đám người lạ mặt xuất hiện.

Bọn chúng có vẻ khá đông đi vào bên trong.

Đi đầu chính là An Tư Nhất.

Khác với cái bản mặt sợ sệt như mọi lần, hiện tại An Tư Nhất huyênh hoang đi vào trong căn biệt thự mà lúc trước anh ta không dám đặt chân vào như chốn không người.

Nhìn Hà Xuyên và vài người giúp việc đứng đoa, An Tư Nhất liền tháo kính, cài vào túi áo rồi lên giọng.

- Lâu rồi không gặp bà trẻ. A, ông trẻ mất rồi thì tại sao tôi phải cung kính với cô chứ? Đúng không?

Hà Xuyên đưa mắt nhìn cái tên điên kia, thần sắc có chút u tối.

- Cháu trai, ai cho phép cháu đến đây vậy? Cháu có biết cháu vừa đánh người của bà không hả?


Nếu là khi trước, An Tư Nhất nhất đinhn sẽ lập tức xin lỗi. Nhưng hiện tại, anh ta là người có quyền nhất cái An Gia này, thời thế đã thay đổi rồi.

Bất giác, An Tư Nhất bật cười. Anh ta nhìn Hà Xuyên bằng con mắt tục tĩu.

- Thằng bảo vệ dám không mở cổng cho tôi, nó tưởng nó là ai chứ? Mà Hà Xuyên, dạo này cô càng đẹp ra đó. Quả nhiên, đắp tiền của ông trẻ tôi có khác.

- Quá khen! Nhưng đây là biệt thự của tôi, khôn hồn thì mau cút đi, không bà sẽ kiện cháu đấy cháu trai!

Nghe cô nói vậy, An Tư Nhất chợt bật cười.

- Kiện? Cô nghĩ hiện tại cô kiện được tôi sao? Hà Xuyên, lúc trước cô dựa hơi ông trẻ tôi là làm loạn. Nhưng tiếc thật, ông trẻ tôi và cái thằng Bắc Lam đó ch.ết mất rồI, giờ ai còn bảo vệ được cho cô đây?

Bàn tay của Hà Xuyên siết chặt lại.

Đúng lúc này, quản gia tiến lên chặn trước mặt cô rồi nói.

- Cậu Tư Nhất, phu nhân hiện tại mệt rồi. Mong cậu rời khỏi đây…

Còn chưa nói xong, quản gia đã bị An Tư Nhất giáng của 1 bạt tai mà ngã xuống đất. Do cũng đã có tuổi, thế nên sức lực và của ông cũng có giới hạn. Mà cái tát của An Tư Nhất khiến ông chảy cả máu miệng.

Hà Xuyên hốt hoảng cúi xuống đỡ lấy quản gia lên.


- Ông không sao chứ?

- Tôi không sao đâu phu nhân…

Nhìn cành này, An Tư Nhất nhếch mép.

- Lão quản gia khốn kiếp! Nghe nói lão trung thành với ông trẻ tôi lắm. Nếu bây giờ lão còn chĩa mõm vào chuyện của tôi thì tôi sẽ cho lão đi theo ông trẻ tôi luôn đấy!

Nói rồi, anh ta giơ chân đạp quản gia sang 1 bên. Mấy người giúp việc kia định lao tới nhưng lại bị người của An Tư Nhất bắt hết lại.

An Tư Nhất dùng 1 tay nắm cánh tay của Hà Xuyên kéo cô dậy, sau đó anh ta ép sát người cô, tay còn lại bóp chặt miệng cô, ánh mắt giễu cợt.

- Hà Xuyên, nể tình vì cái nhan sắc này, tôi sẽ tha cho cô. Chỉ cần cô giao căn biệt thự này cho tôi, tôi sẽ yêu thương cô hết mực, dù không thể kết hôn nhưng tôi có thể cho cô làm tình nhân của tôi.

- An Tư Nhất, buông tôi ra!

- Sao hả? Chẳng phải lúc trước chúng ta từng nắm tay thắm thiết mà?

- Anh dám chạm vào tôi thử xem, có ch.ết tôi cũng sẽ kéo anh theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận