Sau khi nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Khải, Hà Xuyên lập tức không chậm trễ liền đến bệnh viện ngay.
Trên đường đi, trong người cô vô cùng hồi hộ, lại có chút chờ mong. Có lẽ, cô rất nhớ An Cửu nên mới vậy. Hai người đã không gặp mặt 1 khoảng thời gian. Không những thế, khi cô gặp lại An Cửu thì hắn đã nằm hôn mê. Quả thực chuyện này đối với cô rất khó chấp nhận nổi.
Cô cứ suy nghĩ linh tinh mãi cho đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Cô xuống xe, vội vàng chạy vào, tìm đến phòng bệnh của An Cửu.
Khi thang máy vừa mở ra, cô điều chỉnh lại hơi thở rồi mở cửa đi vào. Hai tên vệ sĩ đứng ngoài do đã được căn dặn trước nên không có ngăn cản gì cô cả.
Bước vào, cô thấy An lão gia cùng Trần Thanh Khải đang ngồi trên bộ ghế sofa êm ái. Còn bên kia, có mấy vị bác sĩ và y tá đã tiến hành kiểm tra nốt cho An Cửu.
Thấy cửa mở, mọi người đều hướng ánh mắt ra. Hà Xuyên cảm thấy có chút bối rối, cho đến khi 1 nữ y tá đi ra ngoài, cô mới chính xác nhìn thấy gương mặt của An Cửu. Và hắn cũng đang nhìn về phía cô.
Nước mắt của Hà Xuyên muốn trực trào ra nhưng cô đã cố gắng nhịn xuống.
- Hà Xuyên, chồng em vừa mới tỉnh nên để bác sĩ kiểm tra 1 chút đã. Em qua đây ngồi đợi đi không mệt. Em đang mang thai, đứng không tốt đâu.
Hà Xuyên luyến tiếc nhìn về phía giường bệnh rồi nhanh chóng đi đến chỗ của An lão gia cùng ngồi đợi.
Khác với vẻ mặt lo lắng của cô, An lão gia có vẻ rất vui vẻ. Trên gương mặt đã có rất nhiều nếp nhăn của ông hằn nên vì năm tháng, giờ đây ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng không thể tả.
Em trai ông đã tỉnh lại, có vẻ như An Gia vẫn còn hi vọng.
Sau khi hoàn tất các bước kiểm tra xong, có 1 vị bác sĩ tiến tới, cung kính với An lão gia.
- Thưa ông, tình trạng của An tiên sinh hiện tại không đáng ngại. Để chắc chắn hơn, ông nên để ngài ấy ở lại bệnh viện theo dõi.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Dạ, đây là nghĩa vụ của chúng tôi ạ.
Ngay lúc tất cả bác sĩ và y tá rời khỏi, Hà Xuyên lập tức chạy đến bên giường của An Cửu.
- An Cửu… Anh cảm thấy sao rồi?
Nhưng tay cô vừa nắm vào tay của hắn thì hắn chợt rụt tay lại. Nụ cười trên môi của Hà Xuyên cũng vụt tắt. Cô nhìn An Cửu như không thể tin nổi.
Cũng may sự ngượng ngùng này được Trần Thanh Khải giải vây. Anh ta đi đến, sau đó nói với An Cửu.
- Cái tên này, cậu có biết mọi người lo cho cậu lắm không? Cũng may cậu mạng lớn, không thì hôm nay không mở mắt được ở đây đâu.
An Cửu không có bất kỳ biểu cảm gì. Hắn lập tức hỏi Trần Thanh Khải.
- An Bắc Lam đâu?
- Cái tên đó ấy hả? Sau khi hại cậu suýt chết thì bỏ trốn rồi còn đâu. Anh trai cậu đang điều động người truy nã rồi.
- Tại sao thằng bé lại có thể ra tay với tôi chứ?