Hai người đến hòn đảo nhỏ vào lúc hơn 5 giờ chiều.
Khi đến đó vừa lúc là hoàng hôn, hoàng hôn dần buông, ánh chiều tà nhuốm bầu trời thành bức tranh sơn dầu sáng lạn loang lổ, màu đỏ tía và màu da cam chồng chéo lên nhau, rìa của đám mây có một chút màu đỏ thẫm.
Cách đó không xa sóng biển vỗ nhẹ lên đá ngầm trên bờ biển, không ngừng cọ rửa bãi biển đến vuông vức.
Ngu Vãn kinh ngạc ngay khi vừa đến nơi, cô nắm chặt tay người bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao: “Hoàng hôn nơi này rất đẹp đó.”
Lục Thức cúi đầu, vươn tay thay cô vén những lọn tóc lòa xòa sau tai.
Dưới ánh hoàng hôn, hàng mi cô gái cong lên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vết ửng đỏ, tựa hoa hồng mới nở vào ban mai.
“Ừm, rất đẹp.” Anh cười nói, “Vãn Vãn thích, lần tới có rảnh chúng ta đến một lần nữa.”
Ngu Vãn phấn khích gật đầu: “Được nha.”
Vali đã được đặt trong khách sạn, bọn họ đi ăn cơm trong một nhà hàng ngoài trời cao cấp bên bờ biển, vừa ăn hải sản vừa hóng gió đêm, thưởng thức cảnh hoàng hôn buông xuống ở nơi này.
Ăn xong cũng gần 8 giờ.
Dù sao ngồi máy bay gần mười giờ vẫn hơi mệt mỏi, đêm nay bọn họ không định chơi trò gì cả, đi dạo một lúc ở bờ biển thì về khách sạn.
Họ đã đặt một phòng suite lớn.
Ngu Vãn nghĩ đến chuyện sắp có thể xảy ra thì khẩn trương đến mức tông giọng hơi run rẩy: “Em, em đi tắm trước nha.”
Lục Thức chẳng qua cũng mới ở chung một phòng với bé con lần thứ hai, trong lòng không nhịn được có hơi rạo rực.
Nhưng mà anh sớm đã quyết định chủ ý, muốn chứng minh bản thân chịu đựng được khảo nghiệm, mới không phải trong đầu toàn là rác gì đó!
Vì thế anh gật đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Được, em đi đi.”
Ngu Vãn lấy ra quần áo sạch sẽ trong vali rồi đi vào phòng vệ sinh.
Lục Thức ngồi ở mép giường chờ, tiếng nước rào rào thỉnh thoảng không ngừng đâm kích thích màng nhĩ của anh.
Cánh cửa kính mờ mờ ảo ảo bởi sương mù, trong đó mơ hồ phản chiếu bóng dáng yểu điệu của người con gái.
Không thể nhìn! Nhìn một cái thì niềm tin quyết định trước đó đều phải sụp đổ!!
Lục Thức lấy điện thoại ra, ấn vào trò chơi, ý đồ lấy thứ này dời đi sự chú ý.
Thất thần đánh mấy ván, vừa nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ.
Lục Thức nhíu mày, lần trước cũng không tắm lâu như vậy.
Anh hơi lo lắng, sợ có phải xảy ra tình huống gì hay không nên đi qua đó gõ cửa: “Vãn Vãn em không sao chứ, sao còn chưa tắm xong?”
Dứt lời, anh nghe được bên trong truyền đến một tiếng “A” ngắn ngủi, như là bị dọa đến.
Ngay sau đó vội vàng đáp: “Em xong ngay đây.”
Ngu Vãn cầm khăn tắm lau khô người, thay chiếc váy ngủ bằng vải cotton màu trắng rồi vặn cửa ra đi ra ngoài.
Quả thật tắm rửa quá lâu, bởi vì thiếu oxy, má cô ửng hồng, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước.
“Em tắm xong rồi, anh đi đi.”
Lục Thức trượt trái cổ, khàn giọng “ừ” một tiếng.
Trong phòng tắm còn lượn lờ hơi nóng chưa tan, trên gương còn những giọt nước đọng lại, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ở bên trong của cô, Lục Thức lại hơi không muốn làm người.
Anh hạ nhiệt độ nước xuống, quay đầu xối xuống.
Ngu Vãn nằm vào trong chăn, hai cánh tay nhỏ theo bản năng nắm lấy góc chăn, trong lòng lo lắng, khẩn trương và thấp thỏm.
Nhưng lại tựa như còn có xíu chờ mong.
Trước đó cô có đọc sách, nói là sau đó, quan hệ của hai người sẽ càng thêm gần gũi, chân chính có được nhau.
Cô vươn cánh tay ra khỏi chăn, ngửi ngửi, thơm thơm, không uổng công cô ngàn dặm xa xôi cố ý mang theo chai sữa tắm yêu thích từ trong nhà lại đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái đầu nhỏ của Ngu Vãn suy nghĩ chưa từng dừng lại, hơi lo lắng chờ lát nữa có thể rất đau hay không.
Cô càng nghĩ càng thẹn thùng, chờ Lục Thức sấy khô tóc ra ngoài thì nhìn thấy gương mặt cô bé còn đỏ hơn khi vừa tắm xong.
Anh lập tức đi qua đó, tay đặt lên trên trán cô rồi sờ lên, giọng điệu trở nên ngờ vực: “Không phát sốt, sao mặt em đỏ như vậy.”
Ngu Vãn: “……”
Cô mạnh mẽ tìm cái lấy cớ: “Nhiệt độ điều hòa quá cao, em có hơi nóng.”
Lục Thức nói với vẻ buồn cười: “Ngốc chưa, nóng cứ hạ thấp xuống một chút.”
Anh cầm lấy điều khiển từ xa hạ xuống hai độ, tiện nghi trong khách sạn đều có trí tuệ nhân tạo, công tắc kiểm soát đèn cũng nằm trên điều khiển từ xa.
Lục Thức ấn xuống, đèn trong phòng ngủ chính đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn tường nhỏ ấm áp.
Anh ngủ bên cạnh cô.
Mới vừa nằm xuống, một cánh tay mềm mại nhẵn nhụi quấn lấy, chóp mũi anh ngửi được một mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng, tựa hoa anh đào nở ngày xuân và quả đào chín giữa hè.
Người Lục Thức cứng đờ.
Ngu Vãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mở to đôi mắt to e thẹn nhìn anh.
Cô cũng chủ động ôm rồi đó, vậy…… Vậy anh cũng nên biết cô có ý gì đi chứ.
Anh cúi đầu, hôn lên má cô, Ngu Vãn khẩn trương cắn môi dưới, thỏ con trong ngực bắt đầu nhảy loạn thình thịch.
Nhưng mà thỏ con còn chưa nhảy nhót hai cái thì cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Ngủ ngon.”
Ngu Vãn: “??!!!”
Lục Thức nói xong thì dứt khoát ôm người vào ngực mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ kém một chút, anh đã chẳng cầm lòng nổi, cũng may cuối cùng cũng nhịn xuống.
Anh vì ý chí cứng như sắt của mình mà kiêu ngạo!
Giờ phút này Ngu Vãn vô cùng mờ mịt.
Chẳng lẽ cô ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là nói hôm nay ngồi máy bay một ngày quá mệt mỏi, anh không muốn làm chuyện đó cho lắm.
Ngu Vãn tự hỏi một lát, cảm thấy khả năng thứ hai rất lớn, làm chuyện kia, nghe nói hình như là rất cần thể lực.
Cô nghĩ thông suốt, ngáp một cái, nhúc nhích người, tìm tư thế thoải mái vùi vào ngực anh ngủ.
Dù sao phải ở chỗ này bốn ngày ấy mà, tạm thời cũng không cần phải gấp gáp.
Cô thật sự mệt nhọc nên nhanh chóng ngủ thiếp đi, hơi thở trở nên nhè nhẹ.
Mà Lục Thức ôm cô lại thật lâu không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cái gì cũng không thể làm, con mẹ nó tra tấn người quá!
Lục Thức chỉ có thể cắn răng nhịn.
Tính cách bé con dễ dàng thẹn thùng biết bao, anh không cần hỏi cũng biết, cô nhất định hy vọng giữ cái này đến đêm tân hôn.
Nếu anh yêu cô thì nên tôn trọng ý tưởng của cô, khoảng cách cô học xong nghiên cứu sinh cũng còn thừa 352 ngày, không sao, anh chờ nổi!
Lục Thức vùi vào cổ cô, kìm nén hít một hơi hương thơm ngọt ngào trên người cô, ép buộc mình nhắm mắt lại mau ngủ, đừng nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn!
Lại lung tung suy nghĩ nữa thì đi tắm một lần nước lạnh cũng không được việc!!
7 giờ hôm sau, Ngu Vãn đã tỉnh, giường bên cạnh không có người, nhưng thật ra có tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm cách vách.
Yêu đương năm sáu năm, cô không còn cái gì cũng đều không hiểu, mặt đỏ ửng, xỏ dép lê cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rung chuông sẽ có nhân viên phục vụ đưa bữa sáng vào phòng, sau khi bọn họ ăn xong thì dựa theo hành trình kế hoạch đã định, buổi sáng ngồi trực thăng ngắm cảnh, buổi chiều đến bãi biển tắm nắng.
Lúc buổi tối về khách sạn, Ngu Vãn thu hoạch lớn trở về, mua không ít vật lưu niệm thủ công đặc sắc ở địa phương, như thảm bện bằng cây đay, rổ đan bằng cỏ, còn có thật nhiều tượng gỗ.
Theo thường lệ là cô đi tắm rửa trước.
Ngu Vãn đứng trước vali do dự một lúc, buông bỏ chiếc váy ngủ ngắn tay đã chọn trong tay xuống, ngược lại thay đổi áo dây.
Lúc cô tắm xong đi ra ngoài, Lục Thức đang gọi điện thoại, mặt đối diện với cửa sổ sát đất, hẳn là đang bàn công việc, tiếng nói trầm thấp, đã có uy nghiêm của một cấp trên.
Ngu Vãn không muốn quấy rầy đến anh nên nhẹ bước đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn anh bằng đôi mắt tĩnh lặng.
Lưng rộng lớn rắn rỏi, khí chất ít trẻ con hơn khi đi học, có loại cảm giác năm tháng lắng đọng lại chững chạc trưởng thành.
Anh cũng chỉ hơn cô nửa tuổi, cô hiện tại buộc đuôi ngựa, mặc áo thun và quần jean đi dạo ở sân trường, còn sẽ bị nhận thành em gái năm nhất.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Ngu Vãn nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại có loại cảm giác rất kiên định.
Lục Thức gần nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ có dây.
Cô vốn trắng trẻo, diện mạo ưa nhìn, hiện tại mặc như vậy, càng khiến cho làn da của cô trở nên trắng nõn, thanh tú, đẹp không thể tả.
Lục Thức ngẩn ra, lời chưa nói xong lập tức bị vứt đến trên chín tầng mây, ánh mắt anh đăm đăm nhìn chằm chằm cô, như chú sói đói khát rất nhiều ngửi được thịt.
Cô gái nhỏ vẫn cứ hoàn toàn không biết nguy hiểm, ngước mặt cười với anh muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu ngoan.
Cấp dưới đầu dây bên kia nghe xong một nửa dặn dò, đột nhiên không có tiếng động, đợi hơn một phút, cấp dưới hỏi thật cẩn thận: “Alo, tổng giám đốc Lục nhỏ, là tín hiệu bên chỗ tôi không tốt sao, cậu nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Lục Thức lấy lại tinh thần, giọng hơi khô khốc: “Hạng mục làng du lịch kia giao cho anh phụ trách giai đoạn đầu, chờ sau khi tôi trở về muốn xem kế hoạch cải tạo sơ bộ.”
Chờ anh cúp điện thoại, Ngu Vãn mới lên tiếng, cô nhìn anh bằng đôi mắt to đen láy, có hơi xấu hổ, lại hơi chờ mong hỏi: “Váy ngủ này đẹp không anh?”
Lục Thức cảm thấy cái từ đẹp này dùng không chuẩn xác.
Anh nhớ tới khi còn nhỏ từng nghe một chuyện thần thoại.
Yêu nữ bên bờ biển ca hát không biết ngày đêm, dùng tiếng ca êm tai tươi đẹp mê hoặc người chèo thuyền lui tới, khiến cho bọn họ tự nguyện đụng phải đá ngầm toi mạng.
Giờ phút này bé cưng giống như thủy quái kia, mặc váy ngủ hơi gợi cảm kết hợp với vẻ ngoài ngây thơ trong sáng nhất, tương phản không biết hấp dẫn cỡ nào.
Cô không cần ca hát, chỉ cần ngẩng mặt như vậy liếc anh một cái, anh đã bị mê hoặc đến nguyện ý hiến dâng sinh mệnh và linh hồn cho cô.
“Ừm.” Lục Thức gật đầu, “Vãn Vãn đẹp.”
Ngu Vãn nghe vậy đảo mắt, dáng vẻ vui vẻ không chịu được.
“Thời gian không còn sớm, anh mau đi tắm rửa đi.” Cô mềm giọng thúc giục.
“Được.” Anh khàn giọng đồng ý, cầm lấy quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Ngu Vãn nằm trước, chưa bao lâu đã ngồi dậy, cầm di động ra lướt lướt, lại cảm thấy không có gì nên buông.
Chờ tí, một tiếng cùm cụp vang lên, cửa phòng tắm bị đẩy ra, anh tắm xong bước ra, ngọn tóc còn đọng bọt nước.
“Em đi sấy tóc cho anh nha.” Cô tích cực chủ động chạy tới cầm máy sấy.
Cô đứng ở trước người anh, hết sức chuyên chú sấy tóc cho anh, Lục Thức ngồi mép giường, ngẩng đầu là có thể thấy cần cổ thon mịn của cô gái và xương quai xanh tinh tế dưới đường viền cổ áo hơi hở ra.
Anh cúi đầu, đập vào mắt là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn, ngay cả ngón chân cũng đẹp cực kỳ, trắng tựa như ngọc, nhỏ nhắn đáng yêu.
Ngón chân được điểm tô màu hồng phớt.
Lục Thức nhíu mày, muốn làm người cũng con mẹ nó khó khăn quá.
Tay Ngu Vãn sờ tóc anh, cảm giác đã sấy khô nên tắt máy sấy, phòng lập tức lại yên tĩnh lại.
Cô tự hỏi ám chỉ của tối hôm qua có phải không quá đủ hay không, nếu không tối hôm nay càng to gan hơn một chút, trực tiếp nhoài lên lên hôn anh?
Đang nghĩ ngợi thì thấy anh kéo cửa ngăn tủ ra rồi lấy ra một chiếc chăn bông khác từ bên trong.
Cô có xíu không rõ nguyên do, Lục Thức đã lên giường, đắp chăn bông mới lên người rồi giải thích: “Hôm nay em mặc ít, chúng ta tách ra ngủ, miễn cho em rét bị cảm.”
Ngày hôm qua cô mặc váy ngủ phim hoạt hình đáng yêu, anh cho dù nhịn đến vất vả, nhưng cuối cùng cũng có thể áp xuống ngọn lửa kia.
Mà hiện tại, Lục Thức không có tin tưởng gì với bản thân.
Anh không thể đụng vào cô, cũng không thể ngửi được mùi hương trên người cô, bằng không có lẽ anh thật sự sẽ nhịn không được vi phạm ý nguyện của cô.
Cả người Ngu Vãn như chết lặng.
Đây thật sự vẫn là bạn trai cô sao?
Người từ trước tận dụng mọi thứ tìm cơ hội muốn ôm ấp hôn hít cô, hiện tại đều ngủ trên một chiếc giường, cô rõ ràng cũng rất chủ động á, sao anh lại quy củ như vậy chứ?
Cô nhấc cổ chiếc váy ngủ lên, kích thước vừa phải mà, cô nghe nói con trai đều thích kiểu rất lớn.
Trong đêm đen, Lục Thức cảm giác phía sau lưng bị khều nhẹ hai lần.
Giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói mềm như bông, mang theo chút tủi thân khổ sở của bé cưng: “Lục Thức, có phải bây giờ em không có sức hấp dẫn với anh hay không?”
Anh lập tức ấn mở đèn, cả căn phòng ngủ đều sáng sủa lên.
Lục Thức lật người qua, thấy khuôn mặt nhỏ hơi nhăn của cô bé, hốc mắt còn có xíu đỏ, trái tim anh như bị siết lấy, đau không chịu được: “Không phải, Vãn Vãn sao em lại nghĩ như vậy.”
Ngu Vãn chớp mắt: “Vậy vì sao anh muốn chia chăn với em, còn đưa lưng về phía em ngủ á?”
Lục Thức đang nghĩ ngợi giải thích như thế nào, đột nhiên lại thấy cô gái nhỏ cau mày, tinh thần chuyển thành lo lắng sâu sắc: “Có phải bởi vì gần đây anh bận quá, cơ thể mệt mỏi suy sụp, có hơi yếu, cho nên không muốn với em hay không.”
Lục Thức: “………”
Ngu Vãn thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh cam chịu, vội vàng an ủi: “Không sao, chờ sau khi chúng ta trở về, em bảo dì hầm chút canh bồi bổ cơ thể cho anh.”
Trong quan điểm của cô, thân thể suy yếu cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Khi còn nhỏ cô còn thường xuyên bị bác sĩ nói thể chất suy yếu đó, mỗi ngày bị mẹ rót các loại canh uống, hiện tại sức khoẻ đã tốt hơn nhiều rồi.
Lục Thức im lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bé cưng, nghe tiếng nói mềm mại của cô nói muốn hầm canh cho anh bổ cơ thể.
Ngu Vãn vẫn luôn không được đáp lại, có hơi nghi ngờ, giương mắt nhìn anh.
Chỉ thấy đầu lưỡi anh đá hàm dưới, nheo mắt lại, đột nhiên cười, nụ cười kia có mấy phần rất không đứng đắn: “Vãn Vãn, em biết anh muốn ăn thịt thỏ kho tàu bao lâu rồi chưa?”
Vẻ mặt Ngu Vãn mờ mịt: “Dạ?”
Lục Thức nhếch môi, ngón tay thay cô vuốt sợi tóc rơi trên má cô, động tác có vài phần dịu dàng.
“Vãn Vãn, đợi chút đau phải nói.” Anh có lòng tốt nhắc nhở, tựa như lời thương hại cuối cùng của người thợ săn trước khi giết con thỏ nhỏ.
Cô ý thức được điều gì sắp xảy ra, gương mặt ửng hồng, ngơ ngác trả lời dạ.
Tiếp theo, tay cô đã bị bắt lấy đan chặt mười ngón bên anh, người ta cũng đè ép lên, hôn từ môi đi dài xuống một đường.
Đêm nay gió biển dịu dàng, bóng đêm cũng động lòng người, thiếu nữ nũng nịu nhát gan khiếp sợ ưm là giai điệu êm tai nhất trần đời.
Lần đầu tiên Lục Thức biết tên của mình được cô dùng giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở có thể làm anh kích động đến mức xương cốt đều run rẩy.
Đoá hoa sơn trà anh mơ ước rất nhiều năm kia rốt cuộc đã được anh tự tay ngắt lấy trong đêm này..