Sau buổi giao lưu cùng fans thì chị lớn lại mệt trong người, đầu cứ lâng lâng khó chịu.
Cơ thể chị đó giờ vẫn rất yếu, đứng một chút đã thấy mệt trong người huống chi là đứng giao lưu cả ngày trời.
Nghỉ được chút thì lại phải bay qua PH, nếu không phải cố gắng chống đỡ chắc là chị đã gục từ lâu rồi.
"Freen sao rồi?"
P'Nam từ ghế đằng sau ngó lên, nhìn thấy Freen nhăn mày nhưng tay lại một mực ôm chặt lấy em thì tặc lưỡi.
"Chị nghĩ nên mua vé 1 chỗ cho hai đứa thôi, nhìn đi, nhỏ Freen thiếu điều muốn ngồi cùng Becky luôn rồi."
Nhận thấy em vì xót cho chị người yêu nên tay cứ vuốt vuốt lưng chị, nói mấy lời dỗ dành với chị còn đối với mình thì cười cười cho qua thì P'Nam lại tiếp tục thở dài, được rồi, con gái gả rồi như bát nước đổ đi vậy.
"Becky thương chị không?"
Đầu chị cọ cọ vào người em, hơi thở ấm ấm của chị ngay cổ khiến em rất nhột nhưng cũng không rời đi, em vén mái tóc chị ra sau, nhẹ nhàng trả lời chị.
"Thương, thương nhất. Chị hỏi rất nhiều lần rồi đó."
"Ừm...Muốn nghe em nói, mỗi phút mỗi giây đều muốn nghe em nói."
Chị ngẩng đầu lên nhìn em, gương mặt hơi tái nhợt vì bệnh tật nhưng không hiểu vì sao em lại thấy yêu hết sức, em cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào môi chị.
"Ngoan nhé, một tí nữa là tới nơi rồi."
Chị hưởng thụ híp híp mắt lại, môi bất giác liếm nhẹ một vòng.
P'Nam bỗng nhiên bị dồn một đống cơm chó, cố gắng kiềm chế bản thân, không được, đã bị Saint cảnh cáo không được khui tiếp chuyện của hai đứa nó, nếu không thật muốn livestreams cảnh này cho mọi người thấy.
Ship họ làm gì nữa! Vì bọn họ vốn thành đôi cả rồi!
"Heng, nhìn cảnh này tôi thấy cô đơn quá đi.."
Heng thở dài, P'Nam cũng thở dài.
"Hay cậu cho tôi ôm một cái nhé?"
Nói rồi P'Nam nghiêng người qua, Heng giật mình, cậu ta né tránh cái ôm của chị.
"Prise nhà em biết được chắc cho em quỳ gối suốt buổi mất, đâu phải chị không biết Prise hay ghen cỡ nào.."
P'Nam thở dài sườn sượt, một hơi thật là dài, được rồi, người cô đơn nhất trong công ty này là chị, được chưa.
1