Mật Ngọt

Cái đợt mà Freen tỏ tình em ấy, phải nói đó là cả một câu chuyện vừa bi vừa hài.

Trước khi nhận ra bản thân thích Becky, chị vẫn nghĩ bản thân là một thẳng nữ, dù cho có thích ngắm những bạn xinh gái, hoặc bias là Rosé của BlackPink thì chị vẫn tin rằng bản thân không thể nào có cảm xúc cùng với một người con gái khác.

Hơn nữa quá khứ kia, chị cũng đã có vài người bạn trai cũ, cho nên nếu mà nói thì thật sự chị chẳng có kinh nghiệm nào cả, chứ đừng nói là việc tỏ tình.

Và rồi Becky bước vào cuộc sống của chị, với tính cách thích chăm sóc người khác của bản thân, chị vẫn luôn dùng thân phận là người chị để lo lắng, quan tâm em.

Nhưng dần dần, mọi thứ dường như lệch quỹ đạo, chị nhận ra bản thân để tâm em hơn là chị tưởng, nhận ra rằng, mình thích nụ cười của em ấy như thế, nhận ra rằng, bản thân sẽ ghen nếu có người khác thân cận em, nhận ra rằng, à, mình đã thích cô bé mất rồi.

Chị cần thời gian để xác nhận rõ cảm xúc của mình.

Dù cho lúc đi làm chị vẫn đối xử với em như bình thường, chỉ là ít nhắn tin lại, không còn rủ rê em đi chơi sau khi tan làm nữa.

Điều đó làm cho Becky - một người vốn hướng nội, hay suy nghĩ nhiều rất buồn, em nghĩ rằng chị là vùng an toàn của em, là của riêng em, nhưng có lẽ, là do em ảo tưởng mất rồi.

Phải thôi, cả hai vốn dĩ chỉ là đồng nghiệp, hơn được xíu thì chính là bạn bè chị em, không hơn không kém, lấy tư cách gì mà tra khảo chị ấy, trách móc chị ấy?

Cũng từ đó, khoảng cách của em và chị ngày càng cách xa hơn.

Freen nhạy cảm nhận thức được bé con cũng đang giữ khoảng cách với mình, điều này giống như một hồi chuông đỏ cảnh cáo chị vậy, nếu vẫn duy trì tình trạng thế này, chị sẽ đánh mất em, mãi mãi.

Lòng chị nhói lên một cái.

Chị phải làm điều gì đó thôi, ngay bây giờ.

9 giờ tối, lúc Becky định đi ngủ thì có cuộc gọi đang gọi đến từ máy em.

bae.

Chị ấy gọi em làm gì nhỉ?

Em hồi hộp bắt máy lên, cố gắng trấn an lòng ngực phập phồng của mình, im lặng chờ chị lên tiếng.

"Bec, em có ở nhà không?"

Nghe giọng chị có vẻ gấp gáp lắm, thậm chí có phần hụt hơi nữa, em xoa xoa tay rồi trả lời chị.

"Có ạ."

"Em xuống mở cửa cho chị với."

Lần này tới lượt em hấp tấp chạy xuống nhà, vừa mở cửa đã rơi vào cái ôm của chị.

Tim em đập liên hồi, tối thế này chị ấy vì sao lại cất công chạy qua em như thế, rồi lại còn ôm ấp em nữa.

P'Freen, chị làm ơn đừng gieo rắc cho em hy vọng có được không?

"Chị muốn nói chuyện với em, em có thể đi theo chị không?"

Dường như chẳng đợi em trả lời chị đã chạy tọt vào quen thuộc lấy cái áo khoác mặc lên cho em rồi đưa em vào xe của chị.

Chị chở em tới công viên gần nhà, lúc này trời đã sập tối, chỉ còn vài người lẻ tẻ đi trong khuôn viên.

"P'Freen..Chị uống bia?"

Khi đã yên vị ngồi trên ghế đá, em mới bình tĩnh đối diện với chị, nhận ra gương mặt chị đỏ bất thường cùng với mùi bia thoang thoảng khiến em giật mình.

Em biết chị không thích uống, nhưng vì sao lại...?

Quá nhiều câu hỏi trong đầu em bây giờ.

Và người giải đáp được, chỉ có thể là chị.

Chị hít sâu một hơi, đè nén sự run rẩy toàn thân, nắm lấy đôi tay của em.

"Thời gian gần đây, chị không phải trốn tránh em, chị cần ổn định cảm xúc của bản thân, Becky, xin lỗi vì đã đối xử với em như thế vì nguyên nhân từ chị."

Lúc nào cũng vậy, chị cũng nhìn em đôi mắt dịu dàng như vậy, khiến em đắm chìm vào nó mà không có lối ra.

Thấy em không trả lời, chị càng siết chặt tay em hơn nữa, lần này giọng chị đã chẳng thể bình thường, nó bắt đầu run run, vì chị biết, khi chị nói ra câu tiếp theo này sẽ phá vỡ đi mối quan hệ hiện tại của cả hai.

"Chị biết, em rất đẹp, lúc nào Becky trong mắt chị cũng đẹp cả, chị thích Becky cười, vì khi em cười sẽ lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm kia, chị thích Becky khi Becky làm nũng ỷ lại vào chị, chị thích Becky, khi Becky giận dỗi chị vì chị lơ là em.."
1

Nói một hơi dài, nhìn vẻ mặt dần dần hiểu ra kia của em thì chị càng có dũng cảm để tiếp tục lên tiếng.

"Nói chung là, chị thích em, Becky."

"Thích theo kiểu nào ạ?"

"Người yêu."

Đôi mắt chị long lanh nhìn em, vẫn đang chờ câu trả lời từ em.

Chị thề rằng, 2 phút trôi qua mà tựa như đã 2 năm vậy, tim chị có khi sẽ vỡ ra mất nếu như cứ phải chờ đợi như vậy.

"Nhưng vì sao mấy ngày hôm qua chị lại trốn tránh em, tưởng rằng em không biết sao?"

"Chị sợ em sẽ từ chối."

Đến lúc này thì cảm xúc trong em mới bộc lộ ra hết, vừa vui mừng vừa uất ức đan xen, chóp mũi đau nhức, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống..

Em khóc rất nhiều, nức nở từng cơn, Freen thấy em khóc thì hoảng loạn ôm em vào lòng, chị vuốt ve lưng em, nhỏ giọng dỗ dành em.

"Chị xin lỗi vì đã đột ngột như thế, không sao hết, em không muốn thì chúng ta có thể trở về như mối quan hệ lúc trước.."

"Em đồng ý."

"Hả?"

Chị ngớ người, bàn tay đang xoa kia cũng dừng lại, chị đẩy nhẹ em ra để có thể nhìn vào mắt em lúc này.

"Em nói lại được không?"

"Em nói là, em đồng ý làm người yêu của chị!"

Chẳng có một từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của chị lúc đó, ngay cả lúc chị nhận học bổng hay tốt nghiệp loại xuất sắc cũng chẳng vui vẻ hơn lúc này.

"Chị hứa, chị sẽ đối đãi em thật tốt, bằng tất cả tấm lòng chân thành của chị."

"Em cũng hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, dù cho mọi chuyện có thế nào đi nữa em cũng ở bên chị."

Cả hai nhìn nhau, Freen và Becky đều đỏ mặt khi nói ra những lời này, chị hơi ngại ngùng xoa đầu em.

Tiếp theo, ừ...Thế nào nữa nhỉ?

Nhưng chẳng cần chị suy nghĩ thì môi của Becky đã hướng tới, xúc cảm mềm mại trên môi khiến chị lần nữa ngơ ngẩn cả người.

Becky và chị, hôn nhau?

Chị mở to mắt, nhìn bé con thường ngày rất rụt rè mà bây giờ lại có thể chủ động đến như vậy.

"Chị, nhắm mắt lại...Mở miệng ra.."

Freen nghe lời, khép mắt, mở môi, và để mọi thứ diễn ra tự nhiên, môi lưỡi quấn quít, hương vị cay xè của bia lan qua nơi em khiến em cũng mơ hồ thấy lâng lâng.

"Becky...Mình về nhà nhé?"

Chị muốn cả hai dừng lại trước khi ngọn lửa kia được đẩy lên, cũng may mắn là Becky nghe lời chị, tay nắm tay lên xe cùng về.

Thế là cả hai đã xác định mối quan hệ yêu đương từ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui