Mật Ngọt

Tối hôm qua Bonbon nhà em bị ốm, người thằng bé đơ cả ra khiến em sợ hết hồn, vội vàng cùng Richie đưa nó vào thú y.

Vẫn chưa xét nghiệm ra là Bonbon bị bệnh gì, nhưng khi tiêm thuốc thì thằng bé đã trông khá hơn, không còn nghiêm trọng như lúc đầu nữa.

Em nhắn tin cho Freen, nói đại khái rằng bản thân đang trông bệnh, có lẽ sáng mai sẽ nhờ Richie chở tới chỗ làm luôn mà không cần phiền chị.

Bonbon không đơn thuần chỉ là một chú chó, mà nó còn là bạn, là nơi để em trút bầu tâm sự, là món quà ý nghĩa mà em được tặng. Mấy tháng gần đây Bonbon rất hay bị bệnh, em cứ sợ thằng bé sẽ rời xa em mãi mãi.

"Không sao đâu, cứ để nhóc con ở đây theo dõi một đêm, hai anh em về trước đi."

Bác sĩ xoa đầu Bonbon đang ngủ say rồi quay lại nói chuyện với hai anh em dù đang bịt kín mặt mày nhưng vẫn cảm nhận được nét lo lắng đang hiện hữu kia.

Hẳn là chú cún nhỏ này rất quan trọng với bọn họ.

Ngày mai em có lịch trình, hơn nữa Richie cũng có việc cần làm nên không thể trông Bonbon lâu hơn được nên chỉ có thể nhờ bác sĩ trông chừng hộ em, nếu bệnh tình có chuyển biến thì gọi vào điện thoại cho em.

Xong rồi thì em và Richie đi về, nhưng vừa ra khỏi thì lại thấy chiếc xe mà em rất quen thuộc đang đậu cạnh xe anh trai em.

Là Freen.

Chị ấy thấy em thì vội vàng đi tới, tay chị nắm chặt tay em cùng với vẻ mặt lo lắng.

"Bonbon sao rồi em?"

Becky lắc đầu, hỏi ngược lại chị.

"Sao chị lại đến đây? Khuya lắm rồi đó."

"Chị lo cho Bonbon quá, mà em lại không trả lời tin nhắn chị nên chị chạy tới đây luôn."

Lúc biết tin nhóc con đó nhập viện thì chị rất lo lắng, đó giờ chị rất thương động vật, đặc biệt là cún con, lúc Becky nhận nuôi Bonbon, nhóc con có chút xíu, cái lưỡi thì không khép lại được, thằng bé thích bám mami lắm, nhưng khi gặp chị rồi thì lại gạt mami của nó sang một bên.

Dù cho mọi người có nói đùa chị là daday của Bonbon nhưng chị lại xem nó là thật, những ngày rảnh rỗi Becky cũng hay dắt Bonbon sang chơi với chị, dường như cậu bé đã thật sự trở thành một phần của chị.

Nay con trai bị bệnh, người làm daday như chị sao có thể nằm yên ở nhà được?

"Hiện tại thì không sao, nhưng phải chờ đến mai để kiểm tra mới biết được nguyên nhân."

Chị gật đầu, không sao là tốt, tâm trạng căng cứng rốt cuộc cũng được trút bỏ, chị nhẹ nhàng thở ra.

Còn Richie thì chắc đã biết thân biết phận, chạy biến từ lúc nào chừa khoảng trống cho đôi trẻ.

"Về sau có chuyện gì gấp thì nói chị, đừng sợ phiền, hiểu chưa?"

Chỉ một câu nhắn tin của em thôi mà chị đã đoán ra ngay được tâm trạng của em lúc đó, Freen có lẽ còn hiểu em hơn chính bản thân em nữa.

Có chuyện gì mà Becky có thể giấu chị được nữa không nhỉ? Em nghĩ là không.

Freen đưa em về căn hộ của chị, thay đồ rồi cùng nhau nằm trên giường, tay chị vuốt ve mái tóc ngắn của em.

Em lên group chat của fans thông báo về tình trạng của Bonbon, vì ngày mai phải dậy sớm nên bây giờ phải ngủ, nhưng em cứ nghĩ lung tung về bệnh tình của nhóc con nên chẳng thể nào khép mắt nổi.

"Còn lo lắng?"

Em nằm gọn trong lòng của chị, mắt nhắm nghiền khẽ trả lời bằng giọng mũi.

"Sẽ không sao đâu, chị đã cầu nguyện cho Bonbon rồi, nhóc con sẽ sớm khoẻ."

"Nhưng mà em sợ..."

Chưa nói hết câu thì chị đã đưa tay lên miệng ngăn em nói, giọng chị nghiêm túc vang lên giữa đêm tối.

"Không có nhưng nhị gì hết, đi ngủ cho chị."

Em còn cựa quậy không yên, người lùi lùi về sau muốn thoát khỏi cái ôm của chị thì bị chị dùng lực kéo về, tay chị vỗ lên mông em.

"Còn quậy nữa thì đêm nay đừng hòng ngủ."

Quả nhiên lời đe doạ mang tính công kích này đủ khiến cho người đang lộn xộn ngoan ngoãn nghe lời, chị hài lòng tựa càm lên trán em rồi nhắm mắt.

Tay chị luồn vào cái áo ngủ mỏng tanh của em, vuốt dọc theo sống lưng thi thoảng gãy nhè nhẹ, bé con trong lòng dần dần lim dim, hơi thở đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau Freen chở em cùng đi làm, cả hai ăn vội bữa sáng cho có sức rồi lại tiến vào trạng thái nghiêm túc làm việc.

Đến tận buổi chiều mới xong hết việc.

Trong lúc trên xe, chị ngẫu hứng muốn nựng nựng em nên đã quay một đoạn video nhỏ rồi đăng lên instagram, vì tâm trạng của bé con không tốt nên chị cố gắng an ủi em bằng nhiều cách, thậm chí còn đăng hình của hai hôm đi biển lên nữa dù cho thường ngày chị rất là lowkey.

Lúc tan làm, thấy em đang tiến lại gần mình với vẻ mặt thấp thỏm, không cần mở miệng thì chị cũng hiểu em muốn nói gì.

"Đi tới thú y thôi."

Biết rằng Becky đang rất lo lắng cho Bonbon nên chị cũng không chậm trễ mà lái xe đến thú y nơi Bonbon đang được chăm sóc.

Bác sĩ bảo rằng nhóc con do nóng với lại lượng đường trong máu thấp dẫn đến bị co giật, đã tạm ổn nhưng vẫn cần theo dõi thêm vì rất có thể trong tương lai sẽ tái diễn trường hợp tương tự.

Gặp được mami mà Bonbon cũng không hào hứng như thường ngày, nằm ườn ra đó khiến em đau lòng không thôi.

"Cố lên nhé Bon, khi nào con khoẻ thì mami sẽ đến đón con về."

Em xoa xoa đầu nó, có lẽ là cảm nhận được tâm trạng nặng nề của em nên Bonbon dụi dụi vào tay em, làm nũng.

Freen nhìn đôi mắt Becky ươn ướt đáy lòng chị cũng chua xót, tay đang ôm em khẽ xoa xoa vai em tựa như an ủi.

Cả hai ở lại với Bonbon thêm một chút thì trở về nghỉ ngơi, Freen nhìn cô gái đang mệt mỏi mà ngủ gục trong xe của mình, chị hôn nhẹ lên trán em, lo cho Bonbon cả ngày, nét mặt lo lắng của em làm sao qua mắt được chị.

Bonbon phải sớm khoẻ nhé.

Mami và daday vẫn đang đợi con đây.

.

.

.

(Đoạn video Freen đăng cả hai trên xe.)

(Đoạn tin nhắn Becbec nói về tình trạng của Bon trong group chat của fans.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui