Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm hai con người đang say giấc nồng phải tỉnh dậy. Người nhỏ hơn làu bàu mấy tiếng kêu trong cổ họng rồi lại rúc vào góc ấm áp.
Freen tuy là một người sống khá tuỳ hứng nhưng về công việc thì chị rất nghiêm túc và phải đúng giờ, cho nên sau khi sửa soạn xong xuôi cho mình thì bắt đầu lôi bé mèo con lười biếng dậy.
"Becca..."
"Rebecca..."
"Rebecca Patricia Armstrong..."
Mỗi lần nói thì âm lượng cuối câu chị đều cố ý kéo dài tặng kèm nụ hôn rơi xuống khắp mặt em làm em chẳng thể nào ngủ yên được nữa, em đưa tay che mặt lại, cười khúc khích mở mắt ra.
"Chị làm gì đó?"
Chị rất thích dáng vẻ lúc vừa tỉnh ngủ này của Becky, rất chân thật, rất đáng yêu.
"Làm gì thì em thấy rồi đó."
"Cứ như thỏ vậy, xem em là cà rốt mà gặm huh?"
"Nếu em còn không chịu rời giường thì chắc chắn chị sẽ làm thêm điều gì đó chứ không chỉ gặm em thôi đâu."
Nói xong còn phụ hoạ rướn người về phía trước làm bạn nhỏ nào đó cuống quýt nhảy xuống, chạy như bay về phòng tắm.
Trước khi đi làm thì chị yêu cầu được em chơm má, còn nghiêm túc bảo đây là quy tắc mới mỗi khi cả hải ra khỏi nhà nữa cơ. Em cũng làm theo lời chị nói nhưng lại quên dặn chị bôi đi. Thành ra lúc phát hiện thì đã muộn rồi.
"Thì cứ cho họ nghĩ đi, muốn nghĩ gì thì nghĩ."
Nói rồi lại thủ thỉ nói chuyện cùng em quên trời quên đất.
Được ngồi hạng thương gia nên có nhiều không gian riêng tư lắm nên hai đứa cứ bung xoã hết mình. Nhìn đi nhìn đi, nhỏ Becky thiếu điều ngồi lên đùi của nhỏ Freen rồi, ơ kìa sao mà đang yên đang lành lại để nón xuống...
P'Nam đang muốn nhìn tiếp thì nghe âm thanh mơ hồ vang lên, rất nhỏ, cộng thêm tạp âm xung quanh bên ngoài nữa nên cũng không rõ mấy nhưng mà...
Hình như là tiếng chụt!
P'Nam chấn động, bất ngờ, muốn ngất đi vì cái suy nghĩ của mình!!
Nhưng sau khi để nón lại bình thường thì vẻ mặt của Freen rất điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, còn Becky thì chị không thấy được do bé nó ngồi trong cùng. Chị chẳng thể vì tò mò mà trực tiếp ngó sang nhìn con nhỏ được.
Ship chơi chơi thôi mà hong lẽ thành sự thật hả ta?
Nhưng em và Freen nào biết suy nghĩ hỗn loạn đang diễn ra trong đầu P'Nam. Em chỉ trừng mắt nhìn cái người tuỳ hứng bên cạnh rồi lại được chị đẩy nhẹ đầu tựa lên vai.
"Chị ấy không biết đâu, nhìn đi, mặt tỉnh bơ như vậy mà."
Em hé hé mắt nhìn P'Nam, xác nhận lời nói của chị là đúng thì mới yên tâm.
Chị lấy cuốn sách để trong túi ra, để tay vòng qua em, vỗ vỗ nhẹ, giọng đọc nhỏ xíu chỉ đủ cho cả hai nghe. Nói chung vẫn là mấy câu quotes chữa lành thôi, nhưng để dỗ bạn nhỏ kia thôi nghịch điện thoại và nghỉ ngơi thì chị đành dùng cách này.
Quả nhiên hiệu quả nha, giọng nói của chị nhẹ nhàng, như một liều thuốc ngủ lượng cao vậy. Chốc chốc mi mắt em nặng trĩu rồi ngủ gật luôn trên vai chị.
"Chăm con giỏi quá ha."
1
P'Nam ngứa miệng từ nãy giờ rồi nhưng đợi Becky ngủ chị mới lên tiếng trêu chọc, biết là Freen rất hay quan tâm người khác nhưng đối với em út của đại gia đình IDF thì rõ ràng nó rất đặc biệt, khác hẳn với những người xung quanh.
Chính là kiểu, một mực nuông chiều ấy.
"Suỵt, nhỏ thôi cho Nong ngủ."
Thậm chí còn không nhìn mặt P'Nam để trả lời mà tiếp tục xoa xoa lưng em, đôi má phúng phính đầy thịt của em gác lên vai chị nhô ra như cục mochi non mềm, miệng nhỏ vì mớ ngủ mà chẹp chẹp mấy tiếng. Nhìn cưng muốn xỉu, đáy mắt chị tràn ra ôn nhu không thể tả, lòng thoáng mềm mại như nước.
Cục cưng cực phẩm thế này là chị một tay nuôi lớn đó. Càng nghĩ càng thấy tự hào.
P'Nam thở dài, ok, không cần ăn cơm mà tự nhiên cũng thấy no rồi. P'Nam nghĩ trong đầu rồi kéo cái bịt mắt xuống. Mắt không thấy tim không đau.
Cả đoàn người đáp sân bay ở Hồng Kông và đi ra bằng cửa vip. Tranh thủ ăn nhẹ rồi lại lên đường tới Macau.
Khi tới khách sạn được đặt trước thì mới được chính thức nghỉ ngơi. Chị dựa cả người vào em trong khi em thì bóp bóp vai chị.
"Nhức lắm hong?"
Chị gật, rồi lại lắc đầu khiến em dở khóc dở cười. Nhéo mũi chị, mắt em lấp lánh ý cười nồng đượm.
"Gật rồi lại lắc, ý chị là thế nào hả?"
"Ý chị là..."
Bỗng Freen chồm người tới, chọt mấy cái điểm nhột trên người em khiến em liên tục lùi về sau giường, cựa quậy còn miệng thì khúc khích kêu vang khắp phòng.
"Đừng...Đừng mà...P'Freen!"
Lúc P'Nam vặn cửa phòng định vào gọi cả hai đi ăn lẩu thì nghe được tiếng kêu của Becky, tay chị dừng lại ở khoảng không, rồi lại dằn xuống, mặt chị vô cùng biểu cảm. Lớn tiếng nói với hy vọng hai con người kia sẽ nghe được lời chị.
1
"Ờ...Chị mày không muốn phá đâu nhưng mọi người mời hai bây đi ăn lẩu đó. Muốn ăn thì đi ha."
Nói rồi chẳng đợi phản hồi, chị chạy te te đi. Viễn cảnh ngủ cùng cái bọn này đêm nay thôi mà đã lạnh lẽo hết sức.
Thời tiết ở Macau đã lạnh thì thôi, còn gặp cái cảnh này...Hic, ai đó cứu với...
.
.
.
(Vết hồng hồng đáng ngờ trên má của Pí. Chắc là do muỗi (m65) cắn thoy chớ hong dì :>)
(Sách Pí đọc khi đang trên máy bay ngồi cùng Becky.)
(Becky bảo là hôm nay bé ăn lẩu rồi, nôn gặp mng, còn bảo trời hơi "lạnh" nhưng rất đẹp.)
-
Nay đăng cái vid trên tiktok cái có mấy bạn nhận ra dui ghê hehe, cảm ơn tình cảm của các bạn dành cho fic của mình nhen, mumu 10 cáiii😚