Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!


Editor: mtrang
Beta: Cherry

Lại nói tiếp, trong hai năm diễn xuất ngắn ngủi của Giang Tử Thành, đã từng có một sự cố nhỏ, khiến cậu suýt chút thì "đỏ".

Hiện nay, sự ràng buộc CP đang được lưu hành trong giới giải trí, mặc kệ là nam nam, nam nữ hay nữ nữ, chỉ cần diễn viên hai bên tương tác và tiếp xúc với nhau, trong mắt người hâm mộ, ở trong mắt của fan họ có thể ngay lập tức 'động phòng'.

Trong bộ kịch bản kháng chiến trước kia, phó quan cùng tướng quân quốc dân đảng ái quốc cũng có một bầu không khí khó hiểu như vậy.

Thư ký trường quay nói đùa rằng, bởi vì hai người bọn họ quá đẹp trai, nên nhất cử nhất động trong từng động tác đều có sự mờ ám.

Giang Tử Thành tính cách rất tốt, luôn hòa đồng với mọi người và rất hài hước.

Không ngờ, vào ban đêm Hoàng Gia Minh liền gọi cậu vào trong phòng của mình.

Ngay lúc Giang Tử Thành mở cửa đi vào, cậu nghĩ Hoàng Gia Minh đêm hôm khuya khoắc tìm cậu, không phải là muốn cùng anh ta thảo luận *“Dạ quang kịch bản” chứ?

Kết quả, hành động Hoàng Gia Minh làm càng lộ liễu —— trong phòng tối đen như mực, một người đàn ông ẩn nấp trong bóng tối, mà ở dưới chiếc giường lớn, vô số bộ bảo vệ an toàn rơi xuống!

Giang Tử Thành quá hoảng loạn, liền chạy vèo một mạch, ngày hôm sau liên tục trốn tránh Hoàng Gia Minh.

Hoàng Gia Minh cố tình coi cậu là người yêu, trong quá trình quay phim kéo dài suốt 2 tháng, Hoàng Gia Minh đã có ý đè cậu lên tường đến 70 lần.

Sau khi bộ phim "Cuộc kháng chiến" phát ra, cp tướng quân quốc dân đảng ái quốc cùng phó quan đúng là đã "hot" một phen, thậm chí còn ở trên hot search hai ngày.

Giang Tử Thành kinh sợ đến không thể tưởng tượng, suốt ba tháng liền không sử dụng Weibo, chờ đến khi các fan hạ nhiệt, cậu mới lặng lẽ sử dụng trở lại.

Bây giờ hai người gặp lại ở sân bay, Giang Tử Thành nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Gia Minh, liền hận không thể đem hắn kéo tới ngoài cổng vào buổi trưa, trước mặt mọi người thiến hắn ba ngày.

……

Sau khi hai bên xem xét xong, nhóm trợ lí cũng lấy vali của họ ra khỏi băng chuyền.

Một trong hai đoàn phim cất cánh từ Đài Bắc, một cất cánh từ Bắc Kinh, cuối cùng họ lại hạ cánh cùng lúc, thật sự là một “Duyên phận”.


Còn chưa bước vào đại sảnh, liền nghe được từ lối đi bên kia, truyền đến từng đợt ầm ĩ.

Giang Tử Thành cẩn thận lắng nghe, phát hiện ra là một đám người đang hò hét “Gia Minh Gia Minh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”.

Giang Tử Thành: “……”

Cậu cay đắng nghĩ: “Không hổ là một nam diễn viên tài năng, lịch trình quốc tế còn chưa được công khai, vậy mà đã có vô số fans đến đón anh ta”

Hồ đạo diễn hỏi Hoàng Gia Minh: “Phải đi vào bằng lối VIP sao? Có thể cho trợ lý đi liên hệ.”

Hoàng Gia Minh trả lời một cách khiêm tốn: “Không cần, các fan của Ý đã vất vả tới đây, chắc tôi phải ra ngoài rồi.”

Hồ đạo diễn gật gật đầu, quay đầu sang Tài Định hỏi: “Vậy các ông thì sao? Muốn cùng chúng tôi đi không?”

Tuy rằng hai đoàn phim là quan hệ cạnh tranh.

Nhưng hai người đạo diễn đều là bạn cũ, nếu cùng nhau đi ra sân bay, vẫn có thể chào đón nhau nồng nhiệt.

Ngay khi Tài Định đang chuẩn bị đồng ý, Giang Tử Thành vội vàng nói: “Không được không được, chút nữa chúng cháu còn phải tới cửa hàng miễn thuế mua đồ, không thể chậm chễ được.”

Nói tới đây, Giang Tử Thành lập tức nháy mắt với hai anh em, bình thường chỉ số thông minh của hai anh em không cao nhưng tới đây lập tức hiểu ra!

Kevin lập tức móc từ trong túi ra một danh sách dài, và cho tất cả mọi người cùng xem —— trong cuốn tập nhỏ, mỗi trang đều dày đặc những món đồ anh em bạn bè nhờ mua hộ.

Người nào không biết, còn tưởng bọn họ là đại lí mua hàng ở Châu u.

Tài Định bị hai anh em làm cho giận không nổi, chỉ có thể từ chối lời mời của người bạn cũ, cùng nam chính và trợ lí đi tới cửa hàng miễn thuế.

Khi mọi người rời đi hết, Tài Định mới nhỏ giọng hỏi Giang Tử Thành: “Tử Thành, cháu và Hoàng Gia Minh có mâu thuẫn gì phải không?”

Giang Tử Thành không nghĩ Tài Định lại nhạy bén đến vậy.

Nhưng vì mặt mũi của mình, cậu không thể đem chính việc mình bị quấy rối ra nói, trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ, ngu ngốc: “Không có gì, chỉ là không muốn đi cùng anh ta thôi…… Hơn nữa, đồ vật trong cửa hàng miễn thuế nhiều như vậy, nếu bây giờ không mua, sau này nhất định sẽ không có cơ hội mua nữa.”


Tài Định có vẻ bối rối: “Đều là cùng cất cánh ở sân bay này, hạ cánh xuống T3 Bắc Kinh, những thứ đó đến lúc đấy mua đều giống nhau cả.”

Giang Tử Thành không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu giảo hoạt mà nhìn.

“……”

Tài Định yên lặng trầm ngâm hồi lâu, rồi vỗ đùi nói: “Tiểu tử, tham vọng của cháu đủ lớn.

Bộ phim của chúng ta có thể lọt vào liên hoan phim lần này chẳng phải đã là nhảm nhí sao, cháu hiện tại cư nhiên còn nhớ thương có thể đoạt giải?”

Nếu là chương trình tặng thưởng, mọi nhất cử nhất động của đoàn làm phim đều sẽ bị phóng viên theo dõi, đến lúc đó chắc chắn ở sân bay bị vây kín bởi fan, sẽ không còn thời gian để mua đồ miễn thuế.

“Như thế nào là không có khả năng?” Giang Tử Thành nói: “Chú đã quên cháu là ‘miệng hỉ thước’ sao, cháu nói cháu có thể đoạt giải, thì chắc chắn cháu có thể đoạt giải.”

Tài Định căn bản không tin, đương nhiên là đang chê cười cậu.

"Ngay cả khi cháu là ‘miệng:hỉ thước', điều đó cũng không có tác dụng! Trừ phi cháu có siêu năng lực, có thể đoán trước tương lai, nhìn bộ điện ảnh đã đoạt giải kia.

Nếu cháu không nhỏ giọng chút, đang khoác lác lại bị phóng viên bắt được, lại bị người ta bôi đen.”

Giang Tử Thành kiêu ngạo mà hừ một tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai chút gì không



Nửa giờ sau, cả đoàn tới giải trí Thụy Từ để gặp nhóm quan hệ xã giao đưa cả đoàn đến khách sạn.

Liên hoan phim Venice được tổ chức trên hòn đảo thứ hai Venice (Lido), nơi này được gọi là “Tinh quang lộng lẫy”.

Một đống phân hải âu rơi xuống, có thể rơi trúng tới ba minh tinh.

Giang Tử Thành cảm thấy mắt mình không đủ dùng, ngó trái ngó phải, kích động giống như sẽ đá bay người bạn của mình bất cứ lúc nào.


Sau khi đến khách sạn, cậu hận không thể rửa mặt rồi chải đều để bắt đầu làm việc, mặc kệ là phỏng vấn, chụp hình hay triển lãm, đều không có vấn đề gì!

Người đại diện tạm thời được cử đến hỗ trợ cậu, hắn ra lệnh cho người đưa cậu lên giường và bịt mắt, rồi chọn một chiếc đĩa CD có âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng.

“Hãy trân trọng cơ hội nghỉ ngơi cuối cùng này!”.

Vẻ mặt của người đại diện tạm thời rất tàn nhẫn, rất giống xã hội cũ thúc giục chủ nhà đi làm: “Đêm nay không có lịch trình nào cả, có thể an tâm ngủ mà không cần dậy đúng giờ.Từ sáng ngày mai cho đến khi liên hoan phim kết thúc, thời gian ngủ của cậu sẽ không vượt quá 3 giờ.”

“……” Giang Tử Thành đột nhiên cảm thấy quá buồn ngủ, liền thiếp đi lúc nào không biết!

……

Giờ giấc bị đảo lộn chính là điều đau khổ nhất, Giang Tử Thành cả đêm nửa tình nửa mơ, không thể ngủ ngon, còn mơ thấy vô số ác mộng.

Trong đó có một giấc mơ, về một đoạn hồi ức tuổi thơ đã từ rất lâu của cậu.

Giang Tử Thành cũng không rõ, bản thân mình từ bao giờ lại có loại siêu năng lực kì diệu này.

Cứ như thể ngay từ khi bắt đầu, cậu có thể thông qua người đối diện, cậu biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Tuy nhiên, khái niệm về thời gian của những đứa trẻ rất mơ hồ, mỗi khi cậu miêu tả những cảnh tượng cậu nhìn thấy trong tương lai, người lớn đều coi những ý nghĩ của cậu là kì lạ và viển vông.

Sau này, vào năm cậu học tiểu học, cậu đã coi một bộ phim hoạt hình trên tivi có tên là "Siêu năng lực".

Bộ phim đó kể về một siêu anh hùng vĩ đại: nhân vật nam chính Clark vốn là hậu duệ của người ngoài hành tinh, hoặc anh ta là một đứa trẻ đi nhờ UFO tới trái đất, sau đó vô tình rơi xuống ruộng lúa mạch.

Sau khi được cha mẹ người địa cầu nuôi lớn, anh ta trở thành một siêu anh hùng bảo vệ trái đất, nhưng lại cải trang thành một phóng viên nhỏ, tất cả mọi người xung quanh không ai biết danh tính thật của anh ta.

Giang Tử Thành hồi nhỏ rất tôn sùng bộ phim hoạt hình này và luôn giữ kín về siêu năng lực của mình, bởi vì cậu biết một khi bí mật bị lộ ra thì trái đất sẽ gặp nguy hiểm!!

Hồi tiểu học trong kì nghỉ hè năm lớp 2, ba mẹ dẫn cậu về quê thăm viếng.

Vào năm cậu tám tuổi, Giang Tử Thành lần đầu tiên nhìn thấy cánh đồng lúa mạch vàng óng ả rộng bao la.

Cậu đứng ở rìa cánh đồng, ngước mắt nhìn hoàng hôn, những giọt nước mắt phấn khích chảy dài trên khuôn mặt.

Một thiếu niên đi ngang qua nhìn thấy cậu thì bị doạ hết hồn.

Cậu ấy là người thôn này, đã học cấp hai, vóc dáng cao gầy, giống như một cây non đang cố gắng lớn lên.


Cậu ấy cởi trần, chân mang một đôi giày thể thao cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, chiếc quần đồng phục xắn cao.

Cậu thiếu niên này để lộ ra làn da khỏe khắn, trên người lấm tấm mồ hôi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tóc của cậu ấy thật sự rất ngắn, chỉ có một chút tóc, nếu tự dưng nhìn qua ánh mắt thì trông cậu ấy rất hung dữ, nhưng con ngươi lại rất ấm áp, có điểm giống…… có điểm giống nước giếng sau sân của một ngôi nhà cổ, thật sự rất sâu sắc và vô cùng sáng trong.

Cậu thiếu niên dừng lại và hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Giang Tử Thành trầm ngâm trả lời: " Anh không hiểu đâu, vào mùa hè tám năm trước, phi thuyền của tôi hạ cánh xuống cánh đồng lúa mạch này.

Giờ tôi đang đợi bố mẹ đón trở về.”

Thiếu niên: “…… Cậu nói chính là 《siêu năng lực》 sao?”

Giang Tử Thành: “Anh biết《siêu năng lực?”

Cậu thiếu niên liền nói: "Cậu cho rằng bây giờ là thập niên 80 sao? Trong thôn của tôi tất cả các nhà đều có tivi rồi.”

Giang Tử Thành ở nông thôn nửa tháng, mỗi ngày từ sớm đến tối, cậu đều đứng ở bờ ruộng đợi UFO của cậu.

Cậu thiếu niên với làn da khỏe khoắn kia thấy cũng thú vị, liền ở lại cùng với cậu.

Đáng tiếc, tấm lòng chân thành của Giang Tử Thành không thể truyền tới UFO của cậu, thẳng đến khi cậu rời đi, cậu cũng không muốn có cha mẹ là người ngoài hành tinh.

Đêm cuối cùng trước khi trở về thành phố, Giang Tử Thành chạy đến nhà cậu thiếu niên kia gõ vang cửa.

Cậu đem những chiếc socola, bánh quy và khoai tây chiên từ thành phố đưa cho cậu thiếu niên kia

“Cảm ơn anh đã đợi cùng tôi.” Giang Tử Thành vừa khóc thút thít vừa nói: "Tôi sắp đi học rồi, cha mẹ ở địa cầu đã bắt tôi trở về! Tôi không thể đợi cha mẹ ruột đón về nhà.”

Cậu thiếu niên cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt mà mình đang ôm trước lồng ngực, rồi đưa tay ra, dùng một góc áo lau khô nước mắt và nước mũi cho Giang Tử Thành.

"Cậu đừng buồn.” Cậu thiếu niên an ủi cậu.

"Cậu xem tôi đã đợi lâu như vậy, cũng không có chờ được.”

*******
Dạ quang kịch bản: quy tắc ngầm ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận