Dùng bữa xong, Hứa Quân Nhu lấy cái cớ muốn đi vệ sinh, nhưng thực chất không từ mà biệt rồi rời đi.
Cô rời khỏi nhà hàng, đi lang thang trên con đường tấp nập.
Từ lúc gọi điện cho Lam Nhã Kỳ đến lúc gặp gỡ Thẩm Minh Hạo, không biết trời đã chập tối từ lúc nào.
Sắp tới mùa đông, thời tiết lạnh dần.
Lá phong rụng rải rác trên khắp mặt đường, bay lả tả không xác định theo hướng gió.
Hứa Quân Nhu ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn vàng vọt trên lề đường, cô tìm một chiếc ghế gỗ rồi ngồi xuống.
Trong lòng như trống rỗng, hiện tại cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, hơn hết là trong hai tháng rảnh rỗi này nên làm gì đây.
Hứa Quân Nhu cứ thế ngồi im bất động ôm lấy vai, bỗng nhiên một chai nước đưa đến trước mặt.
Hứa Quân Nhu theo bàn tay nhìn lên.
Trương Hàm Ngôn gương mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại bất lực nhìn cô.
"Em chạy lung tung ở đâu suốt mấy ngày nay thế?" Nói xong anh ngồi xuống, cởi áo khoác trên người chùm lên đầu cô.
Hứa Quân Nhu ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng chui gọn vào chiếc áo khoác to xụ của Trương Hàm Ngôn, mắt cô dời khỏi Trương Hàm Ngôn nhìn vào chai nước trong tay.
"Thấy có hơi chán."
"Rảnh rỗi quá thấy không quen à?"
"Ừm..."
"Anh đưa em về nhé?"
Hứa Quân Nhu liếc nhìn Trương Hàm Ngôn, khẽ lắc lắc đầu.
"Không muốn về sao?"
"Ừm."
"Vậy anh dắt em đi đến chỗ này, muốn đi không?"
Lúc này biểu cảm trên mặt Hứa Quân Nhu mới thay đổi, mắt cô sáng lên.
Đi đâu cũng được, miễn sao rời khỏi nơi này, hiện tại cô đang cảm thấy quá mức rối bời.
Có quá nhiều chuyện diễn ra khiến cô vẫn chưa thể nắm bắt kịp tình hình.
Trương Hàm Ngôn kéo Hứa Quân Nhu dậy, lái xe chở cô ra khỏi thành phố S.
.........
Ngồi trong xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài, lần trước cũng sắp qua được đây thì bị người của Hứa Văn giữ lại.
Để lỡ mất cơ hội bắt được kẻ xấu.
Ánh mắt Hứa Quân Nhu tối sầm lại, cô quay phắt đầu sang ghế lái dò xét Trương Hàm Ngôn.
"Sao anh tìm được em?"
"À...!Vô tình thôi!"
"Trùng hợp đến vậy sao?"
"Em thấy thế nào?"
Câu hỏi kỳ lạ gì đây? Vậy là anh ấy theo dõi mình.
À không, hay là Hứa Văn đứng sau mọi chuyện, muốn bắt cô về rồi.
Hứa Quân Nhu suy nghĩ lung tung, nhưng tất cả đều sai hoàn toàn.
Trương Hàm Ngôn cũng biết được suy nghĩ đó của cô, chỉ cười rồi vươn tay qua xoa đầu Hứa Quân Nhu.
"Anh cảm thấy em không nên học ngành cảnh sát làm gì, ngốc đến vậy mà."
Bị Trương Hàm Ngôn trêu chọc nhiều rồi, Hứa Quân Nhu không còn gì để bất ngờ nữa.
Cô kéo tay người kia ra đặt lại vào vô lăng.
"Chỗ tay anh nên đặt là ở đây! Không phải đầu em."
Ngoại ô thành phố S ngay cả một cái đèn đường cũng không có, xung quanh tối đen như mực, không khí lạnh giá vừa ảm đạm lại vô cùng đáng sợ.
Hứa Quân Nhu bắt đầu run lên, Trương Hàm Ngôn tìm được thời cơ liền lập tức muốn chọc ghẹo cô.
Nhưng chưa kịp nói gì, phía trước bỗng nhiên một bóng người từ bên lề đường lao ra.
Trương Hàm Ngôn giật mình thắng gấp, ngay cả Hứa Quân Nhu cũng sợ đến mức tim muốn nảy ra ngoài.
Đến lúc bình tĩnh lại, hai người nhanh chóng xuống xe ra xem tình hình.
Trước mui xe không xa, một cô gái nhếch nhác nằm sấp dưới đất.
Quần áo trên người cô ấy được nhuốm bởi máu tươi đỏ thẫm.
Đã thế trên người còn chằng chịt vết thương.
Trương Hàm Ngôn tiến đến dò xét, bất ngờ cô ta cử động rồi không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng chỉa thẳng về phía hai người.
Ánh mắt như con thú nhỏ đáng thương bị dồn vào bước đường cùng.
Thanh âm trong cổ họng phát ra lí nhí.
Hứa Quân Nhu bạo gan đi lên cố trấn an đối phương.
Người kia hoảng loạn bóp cò, nhưng viên đạn lại chệch hướng bay thẳng lên trời.
Trương Hàm Ngôn lập tức kéo cô ra sau lưng, hét lên với cô.
"Em phải biết giữ an toàn chứ?"
"Nhưng cô ấy..."
Hứa Quân Nhu quay phắt qua nhìn, cô gái ấy đã gục xuống.
Khẩu súng trong tay cũng rời ra.
Cô nhìn kỹ lại, thấy ngoài máu từ trên cơ thể cô gái chảy ra còn có cả máu giữa hai chân cô ấy.
Nó đang từ từ lan rộng ra tạo nên một cảnh tượng hết sức đáng sợ..