"Nhu Nhu? Em sao thế?"
Trương Hàm Ngôn quơ tay trước mặt Hứa Quân Nhu.
Ánh mắt tỏ ra vô cùng lo lắng.
Cô vẫn không nhìn người đối diện mình, mắt dán chặt vào tấm kính lớn nhìn ra bên ngoài.
Hừm...!hình như mùa mưa đến rồi thì phải, đường đi lúc nào cũng ngập nước, bảo vệ thành phố cũng không có ý định giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này, để mặc nước ngập làm phương tiện giao thông đi lại khá bất tiện.
Hình như có người còn bị chết máy xe.
Lúc nào cũng thấy bọn họ khó khăn di chuyển trên con đường ngập nước mưa.
Hứa Quân Nhu để tâm hồn trên mây, ngẩn ngơ nhìn người đó vừa dắt xe máy, vừa khó khăn lê bước chân trong bộ áo mưa rộng thùng thình.
Trương Hàm Ngôn nhìn vẻ thẫn thờ của cô, anh tựa lưng vào ghế cũng nhìn ra ngoài theo.
Sau cùng vẫn không kìm được hỏi.
"Ngoài đó có gì à? Em ngồi bất động như thế hai tiếng đồng hồ rồi đấy."
Đã sắp được hai tháng kể từ ngày Hứa Quân Nhu bị Hứa Văn cấm túc, cũng là thời điểm cô quyết tâm không gặp lại người đó dù chỉ một lần nữa.
Nhưng không hiểu sao tâm trạng lại có chút không vui, chính là cảm giác không cam tâm.
Có lẽ không có ai hay chọc ghẹo cô nữa.
Cảm thấy có chút trống trải.
Hứa Quân Nhu ban đầu đã tự nhủ như thế, còn cố tình lấy cái cớ lo lắng cho Châu Tĩnh, muốn hỏi thêm chút tình hình từ Trương Hàm Ngôn, nhưng thực chất lại muốn tìm thông tin của hắn ta.
Quen biết chưa lâu, nhưng hai người cũng làm ra chuyện có thể xem là điều cấm kỵ.
Hơn hết còn một điều khiến Hứa Quân Nhu phải bứt rứt, chính là tên của người đó, hắn ta chưa từng nói tên mình.
Mà cô cũng không có ý định hỏi.
Dù Trương Hàm Ngôn hỏi thế nào, Hứa Quân Nhu vẫn như khúc gỗ không động đậy.
Anh thở dài, cũng ngồi bất động, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Hứa Quân Nhu.
Hứa Quân Nhu sau khi suy nghĩ vớ vẩn, quyết định lôi người anh em tốt đang ngồi trước mặt cùng đi uống rượu.
Kết quả quay đầu lại thì thấy người kia đang chăm chú nhìn mình.
"Đi...!chúng ta đi uống rượu.
Hôm nay em bao anh!" Hứa Quân Nhu tự dương tự đắc vỗ ngực.
"Hiện tại vẫn còn rất nhiều tiền."
"Em bị bệnh à?"
"Hả????"
"Mai em được đi làm lại rồi.
Nhìn lại mình đi, phải biết giữ thể diện chút chứ."
"Không sao...!Chỉ uống một chút xíu thôi.
Tửu lượng của em tốt."
"Tửu lượng anh không tốt."
"Rõ ràng là anh không muốn đi."
"Là anh suy nghĩ cho em!"
Hứa Quân Nhu nghiến răng nghiến lợi ken két, cái người này rõ ràng là không muốn đi cùng cô, nếu vậy cô tìm người khác.
Không thiếu người muốn cùng Hứa Quân Nhu cô uống rượu.
"Được...!Em tự đi, không cần anh." Cô bật dậy, nhanh chân rời đi.
.........
Vừa mới sáng sớm, Hứa Quân Nhu đã đến đập cửa nhà Trương Hàm Ngôn đòi anh dẫn mình đi ăn, vì là ngày nghỉ nên Trương Hàm Ngôn cũng rất vui vẻ tự nguyện đi cùng cô.
Kết quả lại bị cô kéo đến một quán cà phê ngồi từ sáng đến chiều.
Quá đáng hơn chính là ban đầu cô còn vui vẻ nói chuyện với anh, dần về sau lại như người mất hồn ngồi nhìn ra bên ngoài cửa tận hơn hai tiếng đồng hồ.
Trương Hàm Ngôn bất lực đến mức không thể làm gì được hơn.
Lúc Hứa Quân Nhu bỏ đi, Trương Hàm Ngôn cũng thanh toán tiền nước rồi đi theo.
Nhân viên nhận tiền, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn anh, chính là biểu cảm hai con người này chiếm quá nhiều tiện nghi.
.........
Đèn đường chiếu xuống những vũng nước còn đọng lại sau cơn mưa.
Thứ ánh sáng mờ ảo vàng vọt hắt lên mặt Hứa Quân Nhu, ánh mắt cô đượm buồn, chỉ trong vòng hai tháng lại liên tiếp có quá nhiều chuyện ập đến.
Hiện tại cô vẫn chưa thể thích ứng được.
Bất chợt trên bầu trời, từng hại tuyết nhỏ bay xuống.
Như hàng vạn cánh hoa bay rợp cả trời quang.
Hết mưa lại đến đổ tuyết, thời gian sớm đã bị Hứa Quân Nhu quên mất.
Cô quên rằng hiện tại là mùa đông, thế nên lúc nào trời cũng đổ mưa...!chỉ là năm nay tuyết rơi muộn hơn mọi năm.
Nhất thời làm cô quên mất.
Trương Hàm Ngôn rời quán cà phê, đi mãi cuối cùng mới thấy Hứa Quân Nhu ngồi bên ghế gỗ trong công viên cách đó không xa.
Cô mặc áo khoác mỏng, vậy mà lại ngồi thẫn thờ dưới trời tuyết như thế.
Xung quanh khung cảnh tấp nập dường như chẳng có chút quan hệ nào đến cô gái ấy.
Anh chỉ thấy từ lúc gặp gỡ người con gái này, không biết anh đã thở dài biết bao nhiêu lần, đến mức sắp thành ông cụ già vì phải hao tâm tổn sức lo lắng cho cô rồi.
Trương Hàm Ngôn tiến đến đứng chắn trước mặt Hứa Quân Nhu.
Ánh sáng không còn chiếu xuống mặt Hứa Quân Nhu nữa, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Cùng lúc áo khoác của Trương Hàm Ngôn phủ lên người cô.
Cả người cô chôn vùi trong chiếc áo to xụ, hơi ấm vẫn còn đọng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Hình như còn có mùi thơm của gỗ trầm hương.
Là mùi hương từ cơ thể của Trương Hàm Ngôn.
Trương Hàm Ngôn ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Quân Nhu, từ tốn nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô.
"Không đi tìm người khác cùng uống sao?"
Hứa Quân Nhu nhìn tay mình bị người kia nắm lấy ôm trọn, cũng không có ý định đẩy ra.
Mặc cho anh nắm siết lấy tay cô.
"Em lạnh..."
Trương Hàm Ngôn càng nắm chặt hơn, cùng lúc Hứa Quân Nhu cũng dựa vào vai anh.
Đầu cô tựa xuống, cả cơ thể nhỏ bé như muốn được người kia ôm lấy.
Trương Hàm Ngôn biết Hứa Quân Nhu lại vậy rồi.
Tỏ ra mạnh mẽ ngoan cường đến mức nào chứ? Bản chất vốn có ban đầu đã yếu đuối thế rồi, làm sao có thể thay đổi được.
Chỉ là sợ người khác nhìn thấu, thế nên phải tạo cái vỏ bọc thật vững chắc, để ngay cả cô cũng quên mất con người thật của mình.
Nếu lơ là, người khác sẽ biết được cô yếu đuối đến mức nào.
Sẽ khinh thường cô, vậy nên Hứa Quân Nhu sớm đã không còn là chính mình nữa....