Trương Hàm Ngôn bất ngờ chen vào, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người bọn họ.
“Đủ rồi, hai người im lặng chút đi.”
Anh tiến đến xem xét tình hình, đột nhiên sực nhớ ra.
Ban đầu còn không để ý, nhưng khi nhìn kĩ lại… người này không phải là tên đó sao?
Gần đây có người đến báo lão đại Long Khánh đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân.
Nếu không nhầm thì thời gian cũng trùng với thời gian tên này bị sát hại.
Hơn nữa gương mặt đang bị phân hủy đến mức thối rữa kia cũng có vài nét tương đồng.
“Người này… có lẽ là Long Khánh.” Trương Hàm Ngôn lên tiếng, nghiêng đầu nói với pháp y bên cạnh, mắt vẫn dán chặt vào thi thể kia.
“Phiền cậu đưa đến cục cảnh sát kết quả xét nghiệm sớm nhất nhé, tôi cần rất gấp.”
Thấy vẻ gấp gáp này của Trương Hàm Ngôn, Hứa Quân Nhu cũng như hiểu ra được điều gì.
Không muốn tiếp tục tranh cãi với Trắc Huy Đông nữa.
Cô thở dài nhìn hắn ta.
“Không cản trở nữa, mau đưa thi thể đi đi.”
Từ trên chiếc xe trắng, vài vật dụng được đem xuống.
Thi thể nhanh chóng được thu xếp ổn thỏa mang lên xe đưa đi, Trắc Huy Đông nhìn bọn họ thu dọn, lúc chuẩn bị lên xe rời đi thì bỗng khừng lại.
Hắn hơi hất cằm về phía Hứa Quân Nhu.
“Khi nào mời tôi một bữa, lâu rồi mới gặp lại mà!”
Hứa Quân Nhu nghệt mặt ra.
Gì vậy chứ? Dù sao tên đó cũng là đàn ông, không phải hắn mới là người nên mời cô một bữa sao?
Còn không đợi cô đáp lại, Trắc Huy Đông đã lên xe cùng những pháp y khác rời đi.
Hiện tại tại hiện trường chỉ còn lại vài cảnh sát và một số nhà báo cũng như người dân hám chuyện vây quanh.
Thấy cũng không còn gì để làm nữa, Trương Hàm Ngôn gỡ bỏ bao tay ra, cũng ra khỏi khu ngăn cách quay về xe.
Lúc đi còn không quên kéo Hứa Quân Nhu theo.
Quay về đến xe cảnh sát, anh lấy bên trong ra chai nước ném cho Hứa Quân Nhu, gương mặt đằng đằng sát khí.
“Uống.”
Cô thấy cổ họng mình khô khốc, mà nguyên nhân lại không phải vì khát nước.
Mà là do chính biểu cảm của Trương Hàm Ngôn.
Hứa Quân Nhu nhận lấy chai nước, nhanh tay mở ra uống một ngụm lớn.
Vừa uống vừa tròn mắt mắt nhìn đối phương.
Cảm thấy nếu mình còn không thực hiện yêu cầu này, không biết chừng sẽ bị anh đấm cho vài phát mất.
Thấy vẻ luống cuống của Hứa Quân Nhu, Trương Hàm Ngôn liền thở dài.
“Em đã từng tham gia vào những việc nguy hiểm như thế bao giờ đâu? Mau xin bố em cho em rút lui đi.”
“Chưa từng thì bây giờ sẽ làm, em cũng không phải là trẻ con nữa.
Những việc này vốn là công việc của một cảnh sát còn gì?”
“Nhưng nó quá nguy hiểm…”
“Đừng nói nữa, em thấy hơi mệt.
Em về trước đây.” Hứa Quân Nhu cắt ngang lời anh.
Không chỉ Hứa Văn mà ngay cả Trương Hàm Ngôn cũng muốn quản lý cô, Hứa Quân Nhu biết là vì họ lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sự bao bọc quá mức ấy chỉ khiến cô cảm thấy bí bách, sự tự do cũng vì đó mà bị kìm hãm.
Đưa chai nước lại cho Trương Hàm Ngôn, Hứa Quân Nhu theo sau một cảnh sát khác đi chung xe về.
Suốt dọc đường đi mắt Hứa Quân Nhu luôn hướng ra khỏi cửa xe nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tâm trạng thì để ở trên mây không biết đâu vào đâu.
Đột nhiên đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng.
“Nhìn gì đấy? Bên ngoài có gì sao? Cô… nhìn cũng được nửa tiếng rồi đấy.”
Anh ta chợt nhớ ra thêm điều gì, nói tiếp.
“Mà này, chúng ta được sắp xếp vào chung một đội điều tra đó.”
Lúc này Hứa Quân Nhu mới quay lại nhìn anh ta.
“Tôi biết rồi, sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Lục Lâm Đồng tham gia đội cảnh sát điều tra đã lâu, chỉ là rất ít khi lập công, tiếng tăm cũng không lớn, thế nên người sống ẩn dật như anh ta đều không có mấy ai để ý đến.
Bất đắc dĩ lần này vụ án đang thiếu người nên mới cần đến Lục Lâm Đồng tham gia vào cho đủ người mà thôi.
Mà Hứa Quân Nhu cũng chẳng khác xa là bao.
Cô mới nhận việc nên chẳng khác nào một thứ dư thừa chẳng cần thiết.
Suy ra cả hai đều là những người mà chẳng ai cần đến.
“Haizz… Lần này có lẽ lại gây phiền phức cho người khác nữa rồi.” Anh ta cười nhạt, mắt vẫn hướng về phía trước tập trung lái xe.
“Không lẽ từ trước đến nay… anh chưa từng lập công dù chỉ một lần sao?” Hứa Quân Nhu hiếu kỳ.
Khung cảnh bên ngoài đã im ắng thì thôi đi, ngay cả bên trong xe còn im lặng hơn hết.
Nụ cười nhạt trên môi Lục Lâm Đồng liền biến thành nụ cười gượng chua xót.
Chưa từng… không phải là chưa từng.
Mà là anh ta muốn giấu đi một bí mật, bí mật để bảo toàn danh dự cho một người, để người đó vui vẻ, để người đó không phải bận tâm về bất cứ điều gì.
Thế nên trong mắt người khác liền biến bản thân thành tên vô dụng, chỉ vậy mà thôi.
Xe chạy tiến gần vào thành phố, Lục Lâm Đồng đột nhiên dừng xe lại.
Anh quay sang nói với Hứa Quân Nhu.
“Uống cafe không? Tôi mua cho cô.”
Anh hướng mắt nhìn ra bên kia đường, Hứa Quân Nhu cũng nhìn theo.
Thoáng thấy bên đó có một cái sạp bán nước nhỏ.
“Vậy phiền anh rồi.” Hứa Quân Nhu mỉm cười đáp lại..