Mắt Quỷ

Lại là im lặng, tiếng củi cháy kêu lách tách, giống như tiếng cành khô bị bẻ gãy.

“Trương Cảnh Văn......” Một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự...... Có thể thấy?”

Câu này nói ra có chút khó khăn, nó cũng thể hiện được nỗi bất an của người hỏi.

Nhưng Cảnh Văn cũng hiểu được, khẽ thở dài, có suy nghĩ “Cuối cùng cũng hỏi đến”.

Cậu nói: “Đúng vậy, tôi...... Từ nhỏ đã có thể nhìn thấy.”

Một nữ sinh khác lại hỏi: “Vậy...... tất cả bọn chúng đều rất độc ác đúng không?”

Cảnh Văn lắc đầu: “Đại đa số không hề...... Nhưng chắc cũng có số ít làm hại người khác, chẳng qua tôi chưa từng gặp.”

“Chúng ta...... Sẽ không sao chứ?”

Kỳ thật mỗi người đều lo về chuyện đó, nhưng chỉ có Lưu Bân hỏi ra.

Cảnh Văn thẳng thắn lắc đầu: “Tôi không biết, đây cũng là lần đầu tôi đụng phải chuyện này. Tôi chỉ có thể cảm giác được bọn họ đang ở đây, nhưng tối quá, tôi không thể nhận ra họ. Cũng không biết họ định làm gì.”

“Ngày xưa bà nội tôi thường kể, ma quỷ...... rất muốn tìm người thế thân.” Nữ sinh ban nãy hỏi Cảnh Văn nói: “Ma treo cổ hay dụ người treo cổ với mình, ma nước toàn kéo người để họ chết đuối, vì làm như vậy bọn họ mới có thể thoát thân......”

Cảnh Văn cảm thấy sau lưng gai ốc chạy rần rần, rùng mình một cái.

“Không phải!” Cậu khó khăn nói: “Tôi nghĩ không phải đâu, tôi chưa từng thấy qua.”

Ánh lửa tựa hồ cũng không đủ ấm áp, Cảnh Văn cảm thấy chóng mặt, cậu không thể ngồi yên được, đầu ngón tay, ngón chân trở nên tê dại. Áo khoác trên người bọc kín nhưng không hiểu khí lạnh ở đâu vẫn cứ luồn vào.

“Lạnh sao?” Hạ Thụy Bác ủ ấm tay của cậu, hà hơi.

Cảnh Văn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao những nữ sinh kia vẻ mặt không hề giống như cảm thấy lạnh, còn cậu lại lạnh đến kinh người như vậy.

Cảnh Văn cảm thấy hết thảy trước mắt đều có điểm mơ hồ, có thể là lạnh, hoặc..... Có thể cậu bị ảo giác.

Hạ Thụy Bác khẽ dựa người vào gần Cảnh Văn: “Cậu đang run kìa.”

Cảnh Văn mấp máy môi: “Không sao đâu.”

Nói ra hai chữ mà như tiếng gió thì thào, Cảnh Văn cảm thấy đầu nặng trịch, không gượng được nữa, từ từ gục xuống.

Chỉ cảm thấy mình tựa vào bả vai một người.

Hạ Thụy Bác tim đập như ngựa phi. Ở nơi tầng hầm này, tất cả mọi người đều sợ hãi, trong tâm hắn thì loạn nhịp.

Trương Cảnh Văn......

Kỳ thật hắn đã sớm biết tên của cậu.

Hắn đã hỏi tên cậu thông qua bạn học ở cung thiếu niên, cũng hỏi cả tên trường cậu học.

Hằng ngày hắn đều đứng chờ trước cổng trường cậu, nhìn cậu đi tới lớp luyện thi ban đêm.

Thế rồi hắn cũng ghi danh vào học, bàn trước cũng có chỗ trống nhưng hắn không hề do dự mà ngồi bên cạnh cậu. Tay chân hắn trở nên vụng về, cứng ngắc, chỉ dám ngồi im mà liếc nhìn cậu.

Đôi mắt Trương Cảnh Văn vừa đen vừa sâu, rõ ràng ánh mắt nhìn về phía hắn, nhưng lại không phải nhìn hắn, cậu ta đang nhìn...... nhìn vào nơi vô định.

Rõ ràng cùng tuổi nhau, nhưng thần thái sâu trầm cùng an tĩnh kia, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy ở bất kỳ ai.

Dù là người trưởng thành, cũng không có được.

Trương Cảnh Văn tựa hồ rất mệt, cứ như vậy từ từ, nhẹ nhàng gối lên vai của hắn.

Hạ Thụy Bác không dám động đậy. Hắn giữ nguyên tư thế, tâm tình người khác rất loạn, tâm tình của hắn cũng rất loạn.

Nhưng không phải là hắn sợ, hắn khác mọi người. Người khác cảm thấy sợ, còn hắn thì..... Vui sướng.

Hắn không nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như bây giờ. Mặc dù cảm thấy bất an, nhưng nếu không gặp phải chuyện này, hắn và Cảnh Văn sẽ không thể gần nhau đến vậy, gần đến nỗi không có thứ gì ngăn cách.

Hắn còn nhớ như in cái ngày Trương Cảnh Văn nằm trên giường ở phòng y tế, máu đã được lau sạch rồi, ánh mắt vẫn nhắm nghiền, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, trắng trẻo. Hắn sửng sốt, mùi thuốc khử trùng như liều an thần len lỏi trong buồng phổi ── tới tận khi đó hắn chưa từng nghĩ mùi thuốc khử trùng lại dễ chịu đến vậy, kể cả tiếng ve sầu bên ngoài, cũng không còn làm phiền lòng người.

Cảnh Văn cảm thấy trước mắt màn đêm lui dần, thay vào đó là ánh sáng lan tỏa.

Cậu kinh ngạc phát hiện nơi mình đang đứng, bốn phía sáng choang. Có rất nhiều người đi đi lại lại. Có quầy thu tiền, có các cửa hàng bán đồ đẹp đến lóa mắt.

Cậu đứng ở đó, sợ hãi, mờ mịt, nhìn xung quanh.

“Cậu bạn nhỏ, sao lại đứng đây?” Một nam nhân xa lạ ngồi xổm xuống trước mặt cậu, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “Bố mẹ cháu đâu rồi?”

Cậu bạn nhỏ?

Cảnh Văn biết nhìn cậu ai cũng nhận ra là học sinh, nhưng mà cậu bạn nhỏ thì…?

Giờ cậu mới phát hiện ra mình vô cùng thấp, thấp tới nỗi người kia ngồi xổm vẫn còn cao hơn cậu.

“Có phải em lạc mẹ rồi không?” Nam nhân cười nói: “Để anh đưa em đi tìm mẹ nhé?”

Cảnh Văn muốn nói, nhưng không hiểu sao không nói ra được, câu thoại đến miệng rồi mà không nghe thấy tiếng.

Nam nhân kia dắt tay cậu, Cảnh Văn cứ như thế đi theo ông ta.

“Mẹ em tên gì? Em có nhớ không?”

Cảnh Văn lắc đầu.

Nam nhân cười, sau đó dừng trước một quầy bán thực phẩm, mua cho cậu một gói kẹo. Anh ta bóc một cái kẹo đưa cho cậu, sau đó an ủi: “Đừng lo, chúng ta tới phòng thông báo, sẽ tìm thấy mẹ thôi.”

Cảnh Văn có cảm giác mình đang mơ. Nơi này cậu chưa từng đi qua, mà cậu cũng chưa từng mơ thấy nhiều cửa hàng tới vậy.

Vì cậu từ nhỏ đã sống cùng ông ở nông thôn.

Đây là mơ sao?

Bọn họ đã xuyên qua gần một nửa khu mua sắm này rồi, nam nhân kia dắt Cảnh Văn chậm rãi đi.

“Nhà em ở đâu, em có nhớ không?”

Cảnh Văn ngậm viên kẹo, thật là ngọt, có hương vị rất hoài niệm.

Đã từ rất lâu rồi chưa được nếm lại vị kẹo này.

“Cũng không nhớ ư?” Nam nhân cười cười: “Như thế này không được đâu a, em phải nhớ kĩ tên ba mẹ, tên phố nơi em ở, nếu lạc đường thì các chú cảnh sát mới có thể dễ dàng đưa em về nhà được.”

Người này...... Tốt bụng thật đó?

Nam nhân lại dắt tay cậu, hỏi thăm nhân viên bán hàng: “Xin hỏi phòng thông báo ở đâu vậy?”

Người bán hàng lạnh lùng: “Đi thẳng, căn phòng nhỏ đầu tiên phía Nam.”

Nam nhân trả lời: “Vâng, cám ơn.” Sau đó nói với Cảnh Văn: “Chúng ta đi tới phòng thông báo, cho mẹ biết em bị lạc, để mẹ đến phòng thông báo tìm em nhé.”

Bọn họ đi vào phòng thông báo, nhưng trong phòng không có ai.

“Chắc họ đi ra ngoài, chúng ta chờ một chút xem sao.”

Cảnh Văn cùng anh ta ngồi ở trên sofa: “Anh họ Giản, còn em?”

Cảnh Văn vẫn không thể nói.

“Ừ, anh biết, không nên nói chuyện với người lạ, mẹ em đã dạy như thế đúng không?” Nam nhân cười hiền: “Nhưng anh không phải là người xấu, anh đang giúp em tìm mẹ đó.”

Ánh mắt Cảnh Văn quan sát căn phòng, trên bàn trà có cuốn lịch, Cảnh Văn nhìn phía trên: Ngày 12 tháng 05 năm 19XX.

Ngoài phòng thông báo có thanh âm truyền tới, không biết vì sao bỗng nhiên ồn ào, có tiếng bước chân người chạy loạn.

“Gì? Ngoài đó hình như xảy ra chuyện gì.” Nam nhân họ Giản đứng dậy nhìn ra ngoài, không yên lòng dặn dò Cảnh Văn: “Đừng chạy loạn, anh sẽ trở lại ngay.”

Cảnh Văn đứng lên, nam nhân kia rất nhanh trở về, sắc mặt không được tốt: “Cháy rồi, chúng ta mau rời khỏi ở đây. Chờ thoát ra ngoài, anh sẽ đưa em tới đồn cảnh sát.”

Người nam nhân cầm tay Cảnh Văn, suy nghĩ một lúc lại cõng cậu lên: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì.”

Cảnh Văn gục trên lưng của anh ta, trên người nam nhân có mùi thơm của xà bông, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Ngoài cửa không còn ai cả, mọi người dồn ép nhau chạy hết ra cửa thoát hiểm rồi. Rất nhiều khói...... Rất khó thở......

Cảnh Văn choáng váng nắm chặt lấy áo nam nhân kia, bên tai còn nghe thấy tiếng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không sao, sẽ ổn thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui