Vũ Linh Đan nhìn thấy hộp thuốc, cũng lờ mờ đoán được
mấy phần, cô sờ sờ vết thương trên cổ, lại tự nhủ bản thân tự mình đa tình, không nói gì, im lặng bước đến trước mặt Trương Thiên Thành.
"Ngồi xuống đi!" Trương Thiên Thành ra lệnh lần nữa.
Vũ Linh Đan ngoan ngoãn nghe lời, nhìn thấy Trương Thiên Thành mở một bình thuốc nước, cầm lấy bông tăm thầm chút thuốc rồi hướng về phía cổ của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan theo bản năng né tránh, khuôn mặt cảnh giác nhìn Trương Thiên Thành,
Trương Thiên Thành rất ghét biểu cảm này của Vũ Linh Đan, cô coi anh là gì chứ, anh đã làm ra tội ác tày trời gì sao, để cố đối xử với anh như vậy?
"Qua đây!"
Trương Thiên Thành cao giọng ra lệnh lần nữa, hoàn toàn không cho phép Vũ Linh Đan cự tuyệt.
!Vũ Linh Đan khe khẽ kéo kéo cổ áo mình, đề phòng thuốc nước bắn lên quần áo, nhưng trong mắt Trương Thiên Thành, lại trở thành một ý nghĩa khác.
Có điều, lần này Trương Thiên Thành không tức giận nữa.
Ngược lại, khóe môi không nhịn được hơi hơi nhếch lên, đến cả bản thân Trương Thiên Thành cũng không phát hiện.
"Um!"
Thuốc nước vừa thấm lên, Vũ Linh Đan đau đến mức hít một hơi lạnh, sau đó nhíu chặt mày.
Trương Thiên Thành tưởng rằng mình làm đau cổ, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia đau lòng và thương xót: "Rất đau sao?"
Động tác của Trương Thiên Thành vô thức chậm lại, nhưng Vũ Linh Đan cắn chặt răng, bộ dạng im lặng không nói gì vẫn làm tâm tình Trương Thiên Thành càng thêm lo lắng.
"Là vết thương đau thôi, không sao!"
Đối với việc Trương Thiên Thành bỗng nhiên lộ ra thiện chí, Vũ Linh Đan không quen chút nào.
Trương Thiên Thành lại rất nhanh khôi phục trạng thái độc mồm hàng ngày của mình, nói: "Không phải ngày thường có rất hung dữ trước mặt tôi à, sao lại để mình bị thương như vậy?"
Vũ Linh Đan bị chọc giận đến á khẩu.
Qua vài giây, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Bình thường tôi rất hung dữ à?"
"Vậy cô tưởng mình nhỏ nhắn đáng yêu, chim nhỏ nép người, vô cùng dịu dàng chắc?"
Trương Thiên Thành tiếp lời rất nhanh, trong phút chốc nói đến mức mi tâm Vũ Linh Đan cũng lâm râm đau đớn, quá đau lòng rồi.
"Vậy cũng là bởi vì anh quá ngang ngược, quá độc ác, tôi mới phản lại đấy chứ.
"
Vũ Linh Đan không chịu thỏa hiệp, không hề yếu thể đáp lại.
Um!
"Đau!"
Lần này, Vũ Linh Đan trực tiếp kêu thành tiếng rồi.
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, lực trên tay vẫn tăng lên, đến khi Vũ Linh Đan đau tới mức muốn bỏ chạy, anh mới vứt tăm bông, khuôn mặt khinh thường.
Sau đó, Trương Thiên Thành đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xử lý xong rồi, còn không biến đi!"
Tính tình của Trương Thiên Thành giống như trời tháng ba vậy, nói thay đổi là thay đổi.
Vũ Linh Đan hoàn toàn không thể đoán được, rốt cuộc bản thân cô đã nói sai cái gì, lại làm cho anh không vui rồi.
"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.
"
Trương Thiên Thành lập tức không để ý tới nữa, đi vượt qua Vũ Linh Đan bước thẳng vào bàn làm việc, ngụ ý là, anh cũng phải làm việc rồi.
Từ tập đoàn Á Đông bước ra, mặt trời đã xuống núi rồi, ánh chiều nhàn nhạt chiếu lên mặt đất, hiện ra một màu vàng kim lấp lánh.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, lại nhún nhún vai, hoàn toàn không ngờ tới câu nói vô tâm của Trương Thiên Thành lại lên báo nhanh như vậy, hơn nữa, đêm đó Vũ Phong Toàn cũng gọi điện thoại tới.
Đối với tin tức Vũ Linh Đan ngoại tình ly hôn, bây giờ lại muốn tái kết hôn với Trương Thiên Thành, truyền thông có thái độ rất không tốt, những lời bàn tán không phải mỉa mai thì là đào lại nợ cũ, muốn từ các phương diện khác nhau chứng minh đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Vũ Linh Đan thì không hề để những lời đồn đại đó trong lòng, nói đến cũng lạ, buổi tối tin tức còn đầy trời, toàn những tin khiến Vũ Linh Đan không dám ra khỏi cửa, mà sáng sớm hôm sau tất cả đều biến mất không một dấu vết.
.