Vũ Linh Đan làm ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không tranh chấp với Vũ Phong Toàn.
“Còn nữa, phải giữ khoảng cách với Trương Đức Phú.
Bố nghe nói cậu ta vì con mà tiêu tốn ba trăm năm mươi tỷ để đầu giá Trái Tim Đại Dương” Vũ Phong Toàn chuyên đề tài, bắt đầu quản việc riêng tư của Vũ Linh Đan.
Cô chưa kịp mở miệng nói gì thì Vũ Phong Toàn đã nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, đến giờ Trương Đức Phúc cũng chưa đưa ba trăm năm mươi tỷ ra được, bây giờ nếu Trương Thiên Thành muốn gây khó dễ thì đúng là thời điểm tốt.
Nếu con có thể nắm bắt được thời cơ thì nói không chừng lại trở thành đại công thần của Trương Thiên Thành đấy.”
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật một cái.
Quan hệ phức tạp như vậy mà ông ta cũng có thể tính toán rõ ràng, thật là đã nhọc công vì cô rồi. !Vũ Linh Đan đều biểu hiện là mình đã biết rồi để ông ta không đi tìm Trương Thiên Thành gây phiền phức, sâu trong lòng thì không quan tâm nữa.
Cáp điện thoại xong, cô ngửa
mặt lên trời thở dài một tiếng, phiền toái như vậy, không biết đến bao giờ mới xong đây.
“Phong Toàn, tôi thấy hay là để Linh Đan về nhà đi! Con gái một mình bên ngoài cũng không tiện lắm.
Công việc quan trọng những danh tiếng của con gái cũng rất quan trọng mà”
Nguyễn Kim Thanh ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Vũ Phong Toàn một ly trà Thiết Quan Âm, nhỏ nhẹ ân cần nói.
Vũ Phong Toàn liếc mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh, từ sau trận cãi nhau lần trước, Nguyễn Kim Thanh cũng biết điều hơn nhiều, phương diện ăn nói cũng xuôi tại hơn so với trước đây.
Không biết lời này của Nguyễn Kim Thanh có thật lòng hay không, nhưng có thể nghĩ được như vậy cũng đã không tệ rồi.
Vũ Phong Toàn cũng không phải dạng xét nét người khác, huống hồ sau khi bình tĩnh suy nghĩ cũng biết mấy năm nay Nguyễn Kim Thanh cũng không dễ dàng gì, liền nắm tay bà ta, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của Linh Đan, bà không cần bận tâm, nếu con bé không muốn về thì cứ để nó dốc sức vì công ty
nhiều một chút.”
“Phong Toàn, có phải ông cảm thấy tôi đang giả vờ đúng không?” Nguyễn Kim Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt tủi thân hỏi.
Vũ Phong Toàn đương nhiên sẽ không thừa nhận, Nguyễn Kim Thanh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, tủi thân nói: “Tôi biết trước đây có chỗ tôi làm chưa tốt khiến ông hiểu lầm, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, dù sao Linh Đan cũng là con gái ông, tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc nó”
“Bà có thể suy nghĩ như vậy thật sự rất tốt.”
“Bố cũng nghĩ như vậy, những lời dì của con nói không sai, con thân là con gái, một mình bên ngoài nói chung cũng có chỗ bất tiện, bố thấy tốt hơn là con nên về nhà đi."
Vũ Phong Toàn cố ý nhắc đến Nguyễn Kim Thanh, hy vọng Vũ Linh Đan có thể cho mình chút mặt mũi, dù sao thì con người cũng đều muốn trải qua những ngày tốt đẹp.
Vũ Linh Đan đương nhiên nghe thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên.
Nguyễn Kim Thanh mời cô về? Sao bà ta có thể tốt bụng
đến vậy chứ, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây sao?
“Con không về đâu.”.