Vũ Linh Đan nói xong, cười thoải mái với Phan Phùng Hiếu, một lần nữa khôi phục lại sự lãnh đạm thoải mái.
Phan Phùng Hiếu nghe vậy, hơi sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại, trơ mắt nhìn Vũ Linh Đan băng qua đường rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Phan Phùng Hiếu không khỏi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là người con gái thế nào mới có thể rộng lượng như vậy, đến cả mình cũng thấy tự ti.
”
Vũ Linh Đan rời khỏi quán cà phê, cả người đã hăng hái hơn rất nhiều, nhưng tâm trí vẫn rất rối bời.
Cô không thể phân biệt được điều mình vừa nói là thật hay giả.
Đương nhiên là cô hận Nguyễn Kim Thanh.
Vào những năm tháng tươi đẹp nhất, cô đã nếm trải những khó khăn của thế gian.
Nhưng mà khi đó bố cô đã làm gì, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thậm chí còn nói thêm những lời ác độc, lúc đó Vũ Linh Đan còn hy vọng mình cứ thế mà chết đi.
Vũ Linh Đan nhếch mép, trả thù?
Cô sống tốt hơn những người này thì chính là cái tát mạnh nhất, mơ tưởng đồng quy vu tận với bọn họ, đó mới là không có trách nhiệm với chính mình.
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giữa trưa, mặt trời đang lên cao, thời tiết rất đẹp.
“Vũ Linh Đan, mày vẫn luôn sống rất tốt, trước kia thế, bây giờ cũng vậy, cho nên… Hãy cố gắng lên.
”
Ông nghĩ đến Trương Thiên Thành và tin tức hai người nối lại tình xưa, đôi mắt sâu thẳm của ông đột nhiên nhìn Vũ Linh Đan với vẻ mặt buồn bã.
“Đừng!”
Vũ Linh Đan ngay lập tức đứng dậy xắn tay áo.
Vũ Linh Đan đã đoán được câu hỏi mà Vũ Phong Toàn định nói, trước khi Vũ Phong Toàn mở miệng, Vũ Linh Đan đã nói thẳng: “Con không có gì để nói với Trương Thiên Thành.
Nếu bố thực sự muốn tìm Tập đoạn Á Đông hợp tác thì bố tự đi đi.
”
Vũ Phong Toàn cười xòa: “Con xem… Toàn bộ các phòng các bộ phận, ngoài con ra thì còn ai có thể đảm nhiệm được? Bố rất tự hào về năng lực của con.
”
Nhắc đến vị trí Giám đốc dự án, Vũ Linh Đan lại tức giận.
.