Về phần Vũ Linh Đan, biểu tình trên gương mặt lại càng khoan dung hơn, căn bản giống như không bị khiển trách gì cả.
Điểm này, Nguyễn Kim Thanh cũng không ngờ đến.
Theo diễn biến như bình thường, bây giờ Vũ Phong Toàn chắc chắn phải nổi trận lôi đình, thậm chí còn tức đến cao huyết áp, không nên phấn khích như bây giờ mới đúng.
“Hay là con xuống dưới tìm hiểu một chút.”
Vũ Hải Yến không thể ngồi yên được nữa.
“Con đừng có đi lung tung.”
Nguyễn Kim Thanh nhanh chóng ngăn Vũ Hải Yến lại, đứa con gái ngốc nghếch này, cũng không thể mong nó có thể giúp mình việc gì, chỉ hy vọng nó không gây thêm rắc rối cho mình là được rồi.
“Vậy mẹ nói đi, rốt cuộc chúng ta còn phải nhịn bao lâu nữa chứ, mẹ mỗi ngày đều dỗ ngon dỗ ngọt mà chịu đựng, nhưng con không chịu được!”
Vũ Hải Yến bắt đầu oán hận.
Thoát khỏi tay Nguyễn Kim Thanh, lên giường nằm, hai mắt nhìn trời, cả mặt bất lực, rốt cuộc cuộc sống tốt đẹp của cô bao giờ mới đến chứ.
Nguyễn Kim Thanh thở dài, bà ta biết con gái từ nhỏ đã cùng mình chịu nhiều thiệt thòi, sao nỡ trách móc chứ.
Nguyễn Kim Thanh bước đến bên giường, nắm tay con gái, vẻ mặt dịu dàng nói: “Con đừng vội, sắp rồi.”
“Sắp rồi là bao giờ!”
Vũ Hải Yến không tin, lời này Nguyễn Kim Thanh không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Chỉ còn hai ngày.”
Lần này.
Nguyễn Kim Thanh không do dự nữa, đưa ra một câu trả lời chính xác.
“Thật sao?”
Lúc này, Vũ Hải Yến vừa nghe thấy đã rất kích động, từ trên giường nhảy xuống, vòng tay qua cổ Nguyễn Kim Thanh, vội vàng nói: “Mau, mau nói cho con biết, mẹ muốn làm cái gì?”
“Thật ra cũng không có gì, có điều lần này, mẹ sẽ khiến mẹ con hai người Vũ Linh Đan không được sống tốt, cũng để trả thù cho những gì mà mẹ phải chịu đựng.”
Nhắc đến mối thù cũ, ánh mắt Nguyễn Kim Thanh trở lên sắc lạnh, vốn dĩ là một đôi mắt đẹp, mong manh rạng rỡ, lại biến thành tràn đầy sát khí.
Ngay cả Vũ Hải Yến ở bên cạnh nhìn thấy bà ta như vậy cũng có chút sợ hãi, không nhịn được mà buông tay Nguyễn Kim Thanh ra.
Nguyễn Kim Thanh nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Vũ Hải Yến: “Con yên tâm, lần này, mẹ nhất định sẽ thắng.”.