Quả nhiên, Vũ Phong Toàn lại nhíu mày, giống như tất cả những gì Nguyễn Kim Thanh cố gắng lúc trước đều uổng phí.
Nguyễn Kim Thanh nhanh chóng nói: “Không phải hôm nay con phải tới Tập đoàn Á Đông sao, cơm cũng ăn xong rồi còn không đi.
Định để Tổng giám đốc Trương chờ con sao?”
“Con đi ngay bây giờ.”
Vũ Phong Toàn vừa nghe đến chuyện chính sự, sắc mặt cũng dịu đi không ít, tạm thời gác lại chuyện của Vũ Linh Đan sang một bên.
Vũ Hải Yến “A” một tiếng, nhanh chóng nhét miếng bánh mì vào miệng rồi chạy lên tầng.
Khi xuống tầng, Vũ Hải Yến đã thay một bộ váy khác, tóc dài đến vai cuộn sóng thả tùy ý, khuôn mặt đã được trang điểm khéo léo, cả người xinh đẹp động lòng người.
“Bố, nói thật, còn nghĩ Vũ Linh Đan chẽ đè được chuyện này xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn Bạch Đằng của chúng ta.
Nói không chừng hôm nay sẽ có kết quả.” Trước khi đi Vũ Hải Yến còn lo lắng nói, coi như là bù lại tổn thất lúc trước nói sai.
Trên mặt Nguyễn Kim Thanh có ý cười: “Hải Yến nói đúng đấy.”
“Con cứ yên tâm đi đã, làm tốt chuyện của mình trước, còn chuyện khác nói sau.”
Chuyện của Vũ Linh Đan quả thật ảnh hưởng rất lớn, nhưng Vũ Phong Toàn lại không lo lắng, chỉ suy nghĩ nhiều đến Trương Thiên Thành.
Dù sao buổi tối hôm đó, Trương Thiên Thành là nhân chứng duy nhất, sau này lúc đối mặt với truyền thông còn cần anh ra mặt.
Vũ Hải Yến nhìn đồng hồ trước mặt, đã thấy không còn sớm nữa, vội vàng bảo lái xe đưa mình đến Tập đoàn Á Đông.
Cũng gần tới thời gian đã hẹn với Trương Thiên Thành, lần này cô ta không cần phải lén lút nữa, mà là đứng trước Tập đoàn Á Đông hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười đi vào, nói với tiếp tân: “Xin chào, tôi đến tìm Tổng giám đốc Thành, lúc trước đã có hẹn trước.”
Người xinh đẹp như vậy, lễ tân cũng nhịn không được nhìn hai lần.
Cuối cùng tra được tên của Vũ Hải Yến, khách khí cười càng tươi: “Thật ngại quá, sáng này đúng lúc Tổng giám đốc Thành có hội nghị khẩn cấp.
Cô về trước chờ thông báo, hay là…”
Nhưng dù sao hôm nay là mình tới tìm Dương Thiên Thành nói chuyện, Vũ Linh Đan vẫn cho Trần Đức Bảo mặt mũi, khuôn mặt tươi cười nói: “Cũng đúng, vậy anh nói, tôi có thể chờ Tổng giám đốc Thành ở chỗ nào thì thích hợp?”
“Chỗ đó.”
Trần Đức Bảo chỉ một ngón tay, Vũ Hải Yến liền nhìn theo, vừa thấy ba chữ Chỗ uống nước, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Cô ta cắn răng, hạ thấp giọng bắt đầu uy hiếp: “Trần Đức Bảo, anh đừng rất tự coi mình là chủ.
Tôi tới đây để tìm Trương Thiên Thành, nếu chậm trễ công việc của hai chúng tôi, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
Trần Đức Bảo cúi đầu cười, không thèm để ý Vũ Hải Yến nói: “Hoặc là ngồi ở chỗ uống nước, hoặc là đi ra ngoài, nếu không đi tôi sẽ gọi là bảo vệ.”
Cơ thể rắn chắc của anh ta đứng che trước mặt Vũ Hải Yến, cô ta có muốn đi lên phía trước cũng không thể..