Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Nói rồi, Trương Thiên Thành thật sự muốn gọi điện thoại.

Bà cụ lập tức sốt ruột chạy tới giật điện thoại, nhưng điện thoại đã bị Trương Thiên Thành giơ lên cao.

“Con trai tôi đang bàn hợp đồng quan trọng ở nước ngoài, nó không thể về nhà vào lúc này.” Bà cụ hét to.

“Thế à? Vậy để tôi xem thử tổng giám đốc Bùi cảm thấy công việc quan trọng hơn hay là vợ mình quan trọng hơn.” Trương Thiên Thành cũng không thỏa hiệp.

“Đương nhiên là công việc quan trọng hơn!” Bà cụ lại kêu to.

“Thế à?” Trương Thiên Thành ra vẻ tiếc nuối, đồng thời cúp máy: “Nhưng tôi lại thấy gia đình quan trọng hơn.

Nếu gia đình mà rối ren thì sao có thể yên tâm làm việc?”

Lúc nói chuyện, Trương Thiên Thành còn ra vẻ vô tình liếc Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan không nhìn Trương Thiên Thành, cũng làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn biết rõ lời nói của Trương Thiên Thành có ẩn ý.

Lúc này, Vũ Linh Đan đanh mặt nói với bà cụ: “Nếu bà còn không đi thì tôi sẽ phải vào nhà lấy nước hất vào mặt bà.”
Vũ Linh Đan làm bộ muốn vào nhà, Trần Tuyết Nhung vội kéo cô lại, khẽ kêu “Linh Đan”.

“Loại người như các cô, tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt làm gì.

Con trai tôi bị mù mới thích loại rách nát như cô!” Có Trương Thiên Thành ở đây, bà cụ không dám làm càn nên chỉ có thể nói cho sướng mồm.

Nhưng bà ta vẫn sợ Trương Thiên Thành sẽ ra tay với Bùi Văn Cường nên lập tức quay sang, lật mặt nhanh hơn cả lật sách, cười nịnh Trương Thiên Thành: “Tổng giám đốc Trương, đây là việc nhà tôi, tổng giám đốc Bùi còn đang bận việc ở nước ngoài, cậu xem…”
“Được, muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì cũng được.

Tiền đề là…” Nói đến nửa chừng, Trương Thiên Thành liếc xéo bà cụ, thấy vẻ mặt vừa kích động vừa lấy lòng của bà ta, trong lòng anh tràn đầy chán ghét, lập tức chỉ vào Trần Tuyết Nhung nói: “Vậy thì bà phải nói xin lỗi bà Trần trước.”
“Cái gì?” Bà cụ há hốc mồm, không thể tin vào tai mình.

Bình thường cô ta luôn ở nhà làm trâu làm ngựa, bà ta chưa bao giờ coi Trần Tuyết Nhung là con người, huống chi là con dâu.

Thế mà bây giờ lại yêu cầu bà ta xin lỗi Trần Tuyết Nhung, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì về sau mình còn mặt mũi nào gặp người khác?
Bà cụ đứng ngây ra tại chỗ, không nói một lời, hiển nhiên là không muốn.

“Xem ra tôi chỉ còn cách gọi điện thoại thôi.” Trương Thiên Thành giả vờ muốn lấy di động.

BÀ cụ lập tức ngăn cản, bất đắc dĩ nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi thật sự không rõ, hai người đã ly hôn rồi, sao cậu còn muốn giúp Vũ Linh Đan?”

“Giúp cô ấy ư?” Trương Thiên Thành kinh ngạc nhìn Vũ Linh Đan.

Cô xấu hổ nói: “Tổng giám đốc Trương, chuyện này không liên quan tới anh, để tôi xử lý đi.”
Trương Thiên Thành cười tà, lơ đễnh nói: “Con người tôi có tật là thích nhúng mũi vào chuyện người khác.

Hôm nay tôi đã gặp chuyện này, vậy thì tôi nhất định phải nhúng tay vào.”
Bà cụ tức giận đến mức tim đập nhanh, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể quay sang hét vào mặt Trần Tuyết Nhung: “Sao hả? Mày còn muốn mẹ chồng nói xin lỗi mày à?”
“Không cần đâu mẹ.” Trần Tuyết Nhung hoảng hốt lắc đầu.

“Mẹ, bình thường mẹ cứ mặc cho người ta ức hiếp như vậy hả? Sớm biết vậy, trước kia mẹ không nên gả cho nhà họ Bùi.” Vũ Linh Đan đau lòng nói.

Cô chưa bao giờ biết Trần Tuyết Nhung lại có thể thấp hèn đến mức này.

Cô vẫn cho rằng Trần Tuyết Nhung ở nhà họ Bùi rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

“Linh Đan, con đừng nói nữa.


Dù sao cũng là mẹ chồng của mẹ, sao có thể nói xin lỗi mẹ chứ.” Trần Tuyết Nhung khẽ nói.

Bà biết rõ cho dù lúc này bà ta xin lỗi mình, nhưng một khi trở lại nhà họ Bùi, mọi chuyện sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

Huống chi Bùi Văn Cường còn đối xử với mình rất tốt.

“Con không quan tâm nữa.” Vũ Linh Đan tức quá xông vào nhà, để lại Trương Thiên Thành cau mày đứng đó.

“Nếu bà không muốn xin lỗi thì chuyện này còn chưa xong đâu.

Nếu để tôi nghe thấy bà ức hiếp mẹ của Vũ Linh Đan thì tôi sẽ không tha cho bà.” Trương Thiên Thành lạnh giọng cảnh cáo.

Nói vậy cũng coi như là thêm bảo hiểm cho cuộc sống sau này của Trần Tuyết Nhung..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận