Nhớ lại lần trước Vũ Linh Đan phỏng đoán trước mặt Vũ Phong Toàn, nếu khi đó cô ta có bằng chứng thì chắc chắn đã lấy ra rồi, cần gì chờ đến lúc này.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Nguyễn Kim Thanh đã có chủ ý, Vũ Hải Yến mới bình tĩnh một chút, miễn cưỡng đồng ý rồi quay về phòng, nhăn mày nhìn Phương Lâm Thiên.
“Bé cưng, em sao vậy? Rốt cuộc kẻ nào đã chọc giận em?” Phương Lâm Thiên tiến lên ôm Vũ Hải Yến vào lòng, lại bị cô ta đẩy ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Em sao vậy?” Phương Lâm Thiên lại hỏi.
“Không có gì.” Vũ Hải Yến buồn bực vào phòng thu dọn đồ đạc.
Phương Lâm Thiên đi theo, ôm lấy cô ta nói: “Bé cưng, chúng ta đã thân thiết với nhau thế này rồi thì có gì mà không thể nói cho anh biết? Không chừng anh biết thì còn có thể giúp em đấy.”
“Video.” Vũ Hải Yến cắn răng, rặn ra chữ này.
Phương Lâm Thiên lập tức suy nghĩ, quay sang nhìn laptop của mình.
Anh ta còn chưa xem nội dung kế tiếp, nhưng rõ ràng là có liên quan đến Vũ Hải Yến.
Sắc mặt Phương Lâm Thiên trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Cần anh xử lý giúp em không?”
“USB đã bị cầm đi rồi, anh còn xử lý thế nào?” Vũ Hải Yến ngắn lời Phương Lâm Thiên.
“Nhưng chắc chắn Vũ Linh Đan còn chưa đi xa, chỉ cần cô ta chưa xem nội dung video thì chúng ta vẫn có thể phản kích.” Phương Lâm Thiên nói.
.
Tìm truyện hay tại [ TRUмtгц уen.м E ]
“Thật hả?” Ánh mắt Vũ Hải Yến lại bừng lên hy vọng.
“Dĩ nhiên rồi.
Vũ Linh Đan mới ra ngoài đã bị người khác cản lại, bây giờ cô ta muốn đi cũng không được.” Phương Lâm Thiên cười đắc ý, sau đó kéo tay Vũ Hải Yến nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy một đám người tụ tập ở bên ngoài, chính giữa chính là Vũ Linh Đan.
“Anh làm à?” Vũ Hải Yến khó hiểu.
Phương Lâm Thiên lắc đầu: “Anh làm gì có bản lĩnh lớn đến thế.
Chắc là Vũ Linh Đan chọc giận ai đó nên người ta tìm tới tận nới.”
“Vậy thì chúng ta phải ra đó xem mới được.” Vừa nghe thấy Vũ Linh Đan chọc phiền toái, Vũ Hải Yến lập tức hứng thú, không nhắc lại chuyện rời đi mà kéo Phương Lâm Thiên ra bên ngoài..