Phạm Thu Trang mở to mắt, nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng cô không phải là người như thế.”
Vũ Linh Đan bị chọc cười: “Cho nên cô phỏng vấn đều dựa vào trực giác à?”
“Dĩ nhiên là không!” Phạm Thu Trang phủ nhận, cười thoải mái: “Trước kia là trực giác.
Nhưng sau buổi phỏng vấn hôm nay, tôi càng cảm thấy không phải.”
“Vậy à?” Vũ Linh Đan ngẫm nghĩ, hình như cô đâu có nhắc đến chuyện này?
“Hơn nữa tôi đã nhận được tin nội bộ, chuyện tai nạn giao thông đã bị ém xuống.
Điều đó có nghĩa là gì? Chứng minh có kẻ đứng sau hãm hại cô, bây giờ mục đích đã đạt được nên bắt đầu chậm rãi hủy bỏ, chẳng qua chuyện khác…” Phạm Thu Trang nhíu mày cắn răng, vẻ mặt áy náy, cứ như thể tin tức không bị ém xuống là do cô vậy.
Vũ Linh Đan bình tĩnh lắng nghe.
Không cần đoán cũng biết là thủ đoạn của Dương Thanh My.
Cho nên ngay từ ban đầu cô đã không quan tâm, chuyện này sẽ có người xử lý.
Thế nên cô mới đặt trọng tâm vào hai mẹ con Nguyễn Kim Thanh, bây giờ cũng đã có bằng chứng.
“Cô đừng lo lắng, chuyện khác cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.” Vũ Linh Đan nói rồi đẩy USB qua, trông như muốn làm Phạm Thu Trang vui vẻ như là dỗ dành con nít.
“Đây là…” Phạm Thu Trang khó hiểu.
“Cô về xem sẽ biết, tốt nhất là nên xem một mình.” Vũ Linh Đan chớp mắt, vẻ mặt thần bí.
Phạm Thu Trang lộ vẻ vui sướng, nhưng sau đó lại trở nên buồn bã.
Ngay cả Vũ Linh Đan cũng nhận thấy Phạm Thu Trang đang lo lắng cho mình.
Có lẽ chuyện gì cũng có ngoại lệ, Vũ Linh Đan nghĩ vậy.
“Cô Vũ… Tôi có thể gọi cô là chị được không?” Phạm Thu Trang bỗng nói.
.
ngôn tình hài
Vũ Linh Đan kinh ngạc, nhưng không phải là không thể tiếp thụ.
Cô gật đầu, sau đó nghe Phạm Thu Trang nói: “Chị Linh Đan, thực ra từ nhỏ em đã không có bố mẹ, cô chú đã nuôi em lớn lên.
Tới bây giờ em vẫn nghĩ mình rất đáng thương, nhưng nay nghe chị kể, em cảm thấy em thật sự phải cảm ơn trời xanh, ít ra chú vẫn coi em là con gái ruột.”
“Tôi không cảm thấy mình đáng thương.” Vũ Linh Đan thản nhiên nói.
Phạm Thu Trang rất kinh ngạc, thậm chí lỡ mồm nói: “Sao có thể chứ?”
Vũ Linh Đan nở nụ cười: “Mặc dù mọi người đều đối xử với tôi không tốt, nhưng một mình tôi lại sống rất tốt, cho dù thế giới này tràn đầy ác ý với tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi hướng về ánh sáng.
Huống chi hôm nay tôi còn gặp em, không đúng sao?”
Phạm Thu Trang sợ ngây người.
Cô há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại quên mất.
Cuối cùng, Phạm Thu Trang không nhịn được nói: “Chị Linh Đan, chị đúng là thần tượng của em.
Chị yên tâm, lần này em nhất định sẽ viết bài đàng hoàng, vạch trần bộ mặt thật của đám đàn bà độc ác kia.”
“Đừng khuếch đại, cứ viết theo sự thật là được.” Vũ Linh Đan cười nói.
Phạm Thu Trang gật đầu: “Em biết.
Bà mẹ kế này thật đáng giận, tới bây giờ còn đóng vai người lương thiện bôi nhọ thanh danh của chị! Tức chết em!”
Điện thoại đặt trên bàn của Vũ Linh Đan reo lên.
Vũ Linh Đan ra hiệu cho Phạm Thu Trang im lặng, sau đó mới bắt máy.
Người gọi là Trương Đức Phú.
Trong điện thoại, giọng nói của Trương Đức Phú có phần nhẹ nhàng, thậm chí là phấn khởi nói: “Linh Đan, tôi đã ém tin tức đó xuống rồi, em không sao đâu.”
“Ừ.” Bởi vì cô đã nghe Phạm Thu Trang nói nên lúc này không hề kích động.
Thái độ bình tĩnh của cô khiến Trương Đức Phú nghi ngờ, bèn gặng hỏi: “Linh Đan, em sao vậy? Em không vui à?”
“Không phải.” Vũ Linh Đan cười khẽ, khiến Phạm Thu Trang không nhịn được chống cằm, chậm rãi thưởng thức cử chỉ của cô.
Phạm Thu Trang bắt đầu cảm thấy may mắn vì trực giác và sự kiên trì của mình.
Lúc về tòa soạn, cô định tự điều tra tư liệu của Vũ Linh Đan, khắp nơi toàn là những lời bình phán thậm tệ, dường như mọi người đã quen với việc Vũ Linh Đan xảy ra chuyện, thậm chí coi đó là bình thường, tràn đầy ác ý.
Thậm chí Phạm Thu Trang còn nghi ngờ có phải trực giác của mình đã xảy ra vấn đề hay không.
May mà, cô gặp được Vũ Linh Đan, cũng biết sự kiên trì của mình là chính xác..